Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 973: Chiến cuộc kết thúc (2)




Diệp Huyền lắc đầu nói:

- Không cần, đối phó Cuồng Chiến, ta một cái là đủ, các ngươi đi bắt Lãnh Vô Tẫn đi.

- Tốt.

Đám người Thiên Luân không có nhiều lời, năm người hóa thành năm đạo lưu quang, trong nháy mắt truy về phía Lãnh Vô Tẫn.

Thánh Phỉ Thành nguyên bản Huyền Nguyên sôi trào, trong khoảnh khắc liền khôi phục yên tĩnh.

Lúc này dân chúng trong Thánh Phỉ Thành mới tĩnh lại, không ít võ giả bị uy thế khủng bố của đám người Cửu Trần ép quỳ rạp dưới đất, lúc này sắc mặt khó coi bò lên.

Đồng thời trong thành cũng vang lên tiếng kêu rên thống khổ liên tiếp, không ít võ giả bởi vì tới gần, bị xung kích lan đến, cả người vết thương đầy rẫy, vô cùng chật vật.

Trong đó thê thảm nhất, là võ giả bị huyết quang của Đoạn Thiên Lang ăn mòn, tất cả đều hóa thành nước mủ, cực kỳ tanh tưởi, trong đó có mấy cái không có chết, kéo nửa cái thân thể, thống khổ gào thét, vô cùng thê thảm.

Tất cả mọi người có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

- Mụ nội nó, đây chính là Võ Vương đại chiến sao, thật con mẹ nó quá mạnh.

- Xác thực là đáng sợ, sinh thời, có thể nhìn thấy một trận đại chiến như vậy, thực sự là kinh thiên động địa.

Một đám võ giả, dồn dập nghị luận, cực kỳ kích động, cũng có một chút người lẫn nhau quan tâm an ủi.

- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?

Một tên võ giả nhìn phía đồng bọn của mình.

- Đương nhiên không có chuyện gì, vừa nãy ngươi không thấy, quả thực quá hiểm, Đoạn Thiên Lang bắn ra một vệt ánh sáng màu máu, ngay ở trên đầu ta nổ tung, cũng may Kim Cương thể của ta đã luyện đến tầng thứ hai, cảnh giới kim cương bất diệt, huyết quang kia bị đàn hồi trở lại, nổ chết một tên Võ Tôn, đáng tiếc y phục của ta bị ăn mòn ra một cái động, con bà nó, vũ bào này là ta bỏ ra năm mươi huyền tệ mua, đau lòng chết ta rồi.

Một tên Võ Sư mặt mày xám xịt, đau lòng nói.

- Hừ, ngươi như vậy tính là gì, vừa nãy Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang chiến đấu một quyền đánh hụt, quyền khí bay thẳng đến trên mặt ta, ngươi cũng biết, Phục Hổ quyền của ta đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, ta trung bình tấn một trát, triển khai hàm nghĩa chí cao của Phục Hổ quyền, trực tiếp đánh tan quyền khí, chỉ là trên tay phá chút da, hiện tại còn chảy máu.

Một đại hán khác rầm rì nói, một bộ dáng dấp cao thủ.

- Lấy hai người các ngươi cũng ở đây la ó? Bị người lan đến gần cũng không biết hoàn thủ, vừa nãy là Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang hạnh vận, không chọc tới ta, nếu không thì, ta đã sớm triển khai Đại Lực Kim Cương chưởng đánh ngã hai người bọn họ, ở Thánh Phỉ Thành ta diễu võ dương oai, cũng không nhìn trường hợp một chút.

Một nam tử gầy yếu xấu xí cười nhạo nói, một mặt xem thường.

Đúng lúc này, một đội thành vệ quân thân mặc áo giáp đi tới, đầu lĩnh căm ghét nhìn bọn họ một chút, lạnh lùng nói:

- Cút.

- Vâng, vâng!

Mấy người đang hưng phấn khoác lác, lập tức cúi đầu, ảo não rời khỏi, đầu cũng không dám ngẩn lên.

Lúc này, một tên thành vệ quân vội vội vàng vàng đi tới.

- Tìm được thành chủ đại nhân chưa?

- Bẩm thống lĩnh, không tìm được thành chủ đại nhân, không biết đi đâu.

Đại hán nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Không tìm được thì thôi, mọi người lên tinh thần cho ta, nhất định phải giữ gìn trật tự, có nghe hay không.

- Vâng.

Xèo, xèo!

Ngoài Thánh Phỉ Thành, Cuồng Chiến điên cuồng chạy trốn, cả người hắn máu me đầm đìa, trên mặt điên cuồng mà dữ tợn.

Mà sau lưng hắn, Diệp Huyền triển khai Lăng Hư Chi Vũ, như giòi trong xương, chết cắn không tha.

- Đáng chết, đáng chết, tốc độ của tiểu tử này làm sao sẽ nhanh như thế, Kim Quang Độn của ta lại không thể bỏ qua hắn, đáng ghét.

Cả người Cuồng Chiến ánh vàng lấp loé, không ngừng bộc phát tinh huyết, nhưng trước sau không cách nào thoát ly Diệp Huyền lần theo.

Hô!

Rốt cục, hắn rơi ở trên một gò núi, oán độc nhìn Diệp Huyền, bởi vì hắn biết, tiếp tục truy đuổi như thế, khí huyết của hắn rất nhanh sẽ biến mất hầu như không còn, đến thời điểm đó ngay cả sức phản kháng cũng không có.

Diệp Huyền rơi vào trước người Cuồng Chiến, lạnh lùng nói:

- Không trốn nữa sao?

Cuồng Chiến ánh mắt hung ác:

- Chuyện gì cũng từ từ, Huyền Diệp, ta thừa nhận...

Vù!

Hắn còn không nói hết lời, trong hai con ngươi của Diệp Huyền đột nhiên bắn ra hai ánh sáng vô hình, Huyễn Cấm Chi Nhãn lặng yên triển khai, con ngươi của Cuồng Chiến nhất thời ngẩn ngơ.

Thừa dịp trong nháy mắt này, Độc Tài Chi Kiếm bổ vào hai tay cùng hai chân của Cuồng Chiến, đánh nát tứ chi, cốt cách màu trắng lẫn vào huyết nhục, quăng tung một chỗ.

- A, ngươi...

Lúc này Cuồng Chiến mới thanh tỉnh lại, thống khổ kịch liệt khiến cho vẻ mặt của hắn vặn vẹo lên.

Hắn vạn lần không ngờ, Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, căn bản không hề có một chút dấu hiệu.

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Hiện tại ta có thể nghe ngươi muốn nói gì rồi.

- Đáng chết.

Cuồng Chiến tức giận đến phun ra một ngụm máu, ở Thánh Phỉ Thành chiến đấu, để Cuồng Chiến rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của Diệp Huyền, vì lẽ đó vừa nãy hắn chỉ muốn dời đi Diệp Huyền chú ý, tìm cơ hội ra một kích tất sát, ai biết Diệp Huyền giảo hoạt như vậy, trước một bước động thủ, để kế hoạch của hắn triệt để tan vỡ.

Sớm biết như vậy, vừa nãy hắn liền nên động thủ, chí ít còn có một tia hi vọng, mà hiện tại, trong lòng hắn có chỉ là hối hận.

Biết mình trốn không thoát, Cuồng Chiến dữ tợn nói:

- Tiểu tử, ngươi trước tiên chớ đắc ý, đắc tội Huyền Cơ Tông, ngươi chắc chắn phải chết, Lam Quang học viện căn bản không bảo vệ được ngươi.

Trong lòng Diệp Huyền hơi động, vốn chuẩn bị lập tức hạ sát thủ hắn, không khỏi hoãn lại, cười lạnh nói:

- Thật không? Huyền Cơ Tông ngươi, chỉ là một trong mấy thế lực hàng đầu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, nhiều nhất cùng Lam Quang học viện tương đương mà thôi, có cái gì có thể ngông cuồng như thế.

- Ha ha ha.

Cuồng Chiến cười to, tiếng cười ngông cuồng, ánh mắt oán độc:

- Lam Quang học viện, Lam Quang học viện tính là thứ gì, không bao lâu nữa, Lam Quang học viện xoá tên khỏi Mộng Cảnh Bình Nguyên, đến thời điểm đó, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.

- Há, vậy ta ngược lại muốn nghe một chút, Huyền Cơ Tông làm sao để Lam Quang học viện xoá tên khỏi Mộng Cảnh Bình Nguyên.

- Ha ha ha, ngươi muốn lừa ta? Vô dụng, có bản lĩnh ngươi liền giết ta, ngược lại cuối cùng ngươi cũng không sống nổi, ha ha ha.

Cuồng Chiến cười to, giữa hai lông mày mang theo vẻ dữ tợn, chỉ là ánh mắt của hắn, lại chắc chắc không ngớt, căn bản không giống như ăn nói linh tinh.