Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 956: La gia nguy nan (2)




- Diệp thiếu, bây giờ chúng ta nên làm gì? Phụ thân hắn có nguy hiểm hay không?

La Thành biểu hiện lo lắng, La Mẫn bị bắt, hắn đã triệt để hoảng sợ.

Diệp Huyền suy tư chốc lát, trầm giọng nói:

- Hẳn là sẽ không, phụ thân ngươi cùng La Tường, khống chế rất nhiều cơ mật của Huyền Đan Các, bao quát phương pháp luyện đan,… ta nghĩ người Huyền Cơ Tông, hẳn là sẽ không dễ dàng thương tổn La Mẫn cùng La Tường, bằng không sẽ không tiêu hao đánh đổi lớn như vậy, bắt hai người bọn họ đi.

Nhìn dáng dấp lo lắng của La Thành, Diệp Huyền vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

- Ngươi hiện tại lo lắng cũng vô dụng, ngươi có khả năng làm, chính là mau chóng tăng cao thực lực, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để La Mẫn cùng La Tường có việc.

- Diệp thiếu, xin nhờ.

La Thành cắn răng gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng hét cao đột nhiên vang dội ở trên bầu trời Lam Quang học viện.

- Huyền Diệp nghe, ta chính là sứ giả Huyền Cơ Tông, La Mẫn cùng La Tường dưới trướng của ngươi, đã bị Thái Thượng trưởng lão trong tông ta bắt, nếu như ngươi còn muốn mạng bọn họ, trong vòng một tháng, ngoan ngoãn đi tới Huyền Cơ Tông nhận tội, bằng không, hai người này liền mệnh quy Hoàng Tuyền.

Diệp Huyền cùng La Thành biến sắc, lập tức lao ra đình viện, liền thấy trên bầu trời, một nam tử trung niên ngồi ở trên người một con Xích Vĩ Ưng cấp năm, hung hăng hét lớn, âm thanh thông qua trận bàn trong tay, xa xa lan truyền ra.

- Đáng chết, người Huyền Cơ Tông lại ở trên bầu trời Lam Quang học viện ta ngang ngược.

- Quả thực quá làm càn.

Dưới học viện, vô số học viên phẫn nộ mở miệng.

- Diệp thiếu!

La Thành cũng ánh mắt đỏ đậm nhìn Diệp Huyền.

- Hanh.

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên lên không, một chưởng bay thẳng đến trung niên nam tử kia.

- Ngươi là ai? Ta chính là Huyền Cơ Tông sứ giả, ngươi dám động thủ với ta?

Trung niên nam tử kia lạnh giọng quát lên.

Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, tông môn trong lúc đó giao chiến, cũng giống như vậy, vì lẽ đó trung niên nam tử này mới không có sợ hãi như vậy.

- Đánh chính là ngươi.

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, dưới tình huống này, trung niên nam tử kia còn diễu võ dương oai như vậy, quả thực là tự tìm đường chết.

Nhìn thấy Diệp Huyền lại dám ra tay, trung niên nam tử kia biến sắc, nhưng hắn cũng là Võ Tôn tầng ba, tuy kinh không loạn, trong tay nhất thời xuất hiện một thanh trường kiếm sáng như tuyết, biến ảo làm mưa kiếm đầy trời cắt chém về phía Diệp Huyền.

- Một đệ tử ngoại viện, cũng dám ở trước mặt ta hung hăng.

Hắn nhìn ra Diệp Huyền mới là Võ Tôn tầng hai, trong lòng cười gằn, nhưng cân nhắc tới đây là Lam Quang học viện, bởi vậy lưu thủ một chút, chỉ muốn cho Diệp Huyền một bài học.

Chỉ là thời điểm trường kiếm trong tay hắn cùng chưởng ảnh của Diệp Huyền đụng vào nhau, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, một luồng lực lượng doạ người, từ trong bàn tay của Diệp Huyền lan truyền ra, trực tiếp đánh bay kiếm ảnh, cuối cùng mạnh mẽ xung kích ở trên lồng ngực của hắn.

- Ầm!

Dưới một đòn, trường kiếm trong tay trung niên nam tử kia hầu như không cầm nổi, cả người từ bầu trời ngã xuống, còn Xích Vĩ Ưng dưới thân hắn càng bị chấn đến mức lông chim bay loạn, chia năm xẻ bảy.

Oành.

Trung niên nam tử kia từ trên không hơn trăm thước rớt xuống, đập mặt đất ra một cái hố to, cả người rơi thất điên bát đảo, phủ tạng trong cơ thể đều đập vỡ tan, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lượng lớn đệ tử ngoại viện giống như thuỷ triều vọt lên, mỗi cái mắt nhìn chằm chằm theo dõi hắn.

- Các ngươi làm gì? Ta chính là Huyền Cơ Tông Ngao Thanh trưởng lão, Huyền Cơ Tông sứ giả, hai tông giao chiến, không chém sứ giả, các ngươi còn không lui ra cho ta.

Ngao Thanh ngoài mạnh trong yếu nói.

- Ầm!

Đáp lại hắn chính là một quyền phẫn nộ của La Thành, đánh hắn máu mũi nổ tung, toàn bộ thành một đầu heo.

- Ta...

Ngao Thanh mới vừa muốn nói chuyện, La Thành lại một quyền đánh tới, lần này, răng cửa cũng rơi mất mấy cái.

- Nói mau, phụ thân ta ở nơi nào?

La Thành cắn răng, ánh mắt đỏ như máu.

Ngao Thanh sắp khóc, cái tên này không hiểu ra sao, phụ thân ngươi ở nơi nào, ta làm sao biết?

Thấy Ngao Thanh không nói lời nào, La Thành lại mấy quyền hạ xuống, răng của Ngao Thanh đi thất thất bát bát, hầu như không lưu lại mấy cái.

- Phụ thân ngươi ở nơi nào, ta làm sao biết a?

Ngao Thanh sắp khóc, thân thể run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ không ngớt.

Đám đệ tử Lam Quang học viện này điên rồi, ngay cả sứ giả cũng đánh, trong lòng hắn hối hận không ngớt, sớm biết như vậy, vừa nãy trang bức cái gì, nói xong trực tiếp chạy trốn mới đúng a.

- Hắn gọi La Thành, La Mẫn chính là phụ thân của hắn.

Diệp Huyền đi lên phía trước, lạnh lùng nói:

- Còn ta, chính là Huyền Diệp ngươi muốn thông báo.

Sắc mặt Ngao Thanh lập tức tái rồi, kinh nộ nhìn Diệp Huyền.

- Vậy các ngươi còn dám động thủ với ta, các ngươi đánh ta, La Mẫn cùng La Tường chắc chắn phải chết...

- Răng rắc!

- A!

Diệp Huyền một cước giẫm xuống, đùi phải của Ngao Thanh bị giẫm đoạn, thống hắn điên cuồng kêu to lên, khó có thể tin nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

- Ngược lại đã chắc chắn phải chết, lưu ngươi còn có ích lợi gì, ta xem một chút, lần sau giẫm nơi nào mới tốt đây?

Ánh mắt của hắn, ở trên cánh tay cùng chân trái của Ngao Thanh qua lại dò xét, cuối cùng, nhìn chằm chằm vào giữa háng Ngao Thanh, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị, trong con ngươi hàn quang phân tán:

- Hừm, giẫm những địa phương khác của ngươi, đều quá cứng rồi, giẫm nơi này hẳn rất khá, mềm nhũn, nói không chắc còn có thanh âm trứng vỡ.

- Không, đừng, đừng...

Ngao Thanh rùng mình, tưởng tượng cảnh tượng trứng của mình bị giẫm bạo, sợ đến tiểu trong quần, vội vàng nói:

- Đừng giẫm, đừng giẫm, không có chuyện gì, ta bảo đảm, hai người bọn họ nhất định không có chuyện gì.

- Nếu hai người bọn họ nhất định không có chuyện gì, có giết ngươi hay không, tựa hồ cũng như thế a.

Diệp Huyền híp mắt nói.

Ngao Thanh sắp khóc rồi:

- Ngươi đến cùng muốn như thế nào.

Ầm!

Một cước đá bay Ngao Thanh ra ngoài, Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Nói cho Huyền Cơ Tông, một ngày nào đó Huyền Diệp ta sẽ đích thân bước lên Huyền Cơ Tông, đòi lại tất cả mọi thứ, cút đi.

Ngao Thanh nghe xong, như được đại xá, cong đuôi chật vật mà chạy, cùng lúc trước cưỡi Xích Vĩ Ưng đứng ngạo nghễ trên bầu trời Lam Quang học viện, hình thành chênh lệch rõ ràng.

- Diệp thiếu, ngươi thả hắn đi như thế?

La Thành siết nắm đấm nói:

- Không bằng bắt hắn, cùng Huyền Cơ Tông trao đổi con tin.