Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 939: Hoài nghi như cũ (1)




- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Tinh Diễn Thần Quyết của ngươi đạt được từ trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?

Đôi mắt hai người lúc này bắn ra hàn quang, lúc này sát cơ đậm đặc bao phủ phòng luyện chế, hào khí đông cứng.

Diệp Huyền cười khổ một tiếng, thật vất vả hai người mới yên ổn một hồi, không nghĩ tới chưa bao lâu lại kích động như thế.

Nhưng hắn không thể thừa nhận mình là đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh, Diệp Huyền nhất định không muốn.

Vì dẹp loạn bọn họ nên hắn nói:

- Tuy ta không phải đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh nhưng vẫn có một ít sâu xa đấy, là hắn truyền thụ Tinh Diễn Thần Quyết cho ta khi ở Huyền Vực, khục khục, trừ Tinh Diễn Thần Quyết ra còn có mấy công pháp khác đấy.

Nói xong Diệp Huyền khoát tay, khí tức làm người ta giật mình tràn ngập thiên địa và chấn nhiếp mọi người.

- Đây là Bắc Minh Thần Công của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng...

Đông lão và Dược lão hưng phấn.

Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng lại truyền thụ Bắc Minh Thần Công đều cho Huyền Diệp, quan hệ hai người tuyệt đối không tầm thường.

Diệp Huyền lau lau mồ hôi lạnh, hai môn công pháp này có trong ngọc giản hắn cho Hoàng Phủ Tú Minh, cho nên nói hắn mới là lão tổ của công pháp.

- Huyền Diệp, không, không, Diệp thiếu, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hiện tại như thế nào?

Đông lão và Dược lão liền hỏi.

- Ta gặp hắn cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó hắn còn không có gì.

Diệp Huyền đâu có gặp Hoàng Phủ Tú Minh, hắn chỉ nói tùy tiện mà thôi.

Hắn không muốn động thủ với Đông lão và Dược lão, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

- Vậy là tốt rồi.

Đông lão và Dược lão lúc này an tĩnh lại.

- Diệp thiếu ngươi lại có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng sa không nói sớm, làm hại chúng ta còn tưởng rằng ngươi là thế lực lớn phái vào Lam Quang học viện có mục đích không ai biết đấy.

Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, hồn nhiên không rõ phát sinh cái gì, nhìn thấy hai bên không còn giương cung bạt kiếm như trước cho nên nội tâm hắn thả lỏng không ít.

- Diệp thiếu, ngươi chờ một lát, chuyện này chúng ta cần phải báo cho Cát phó viện trưởng.

Biết được Diệp Huyền có liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cho nên thái độ hai người với Diệp Huyền tốt hơn trước.

Diệp Huyền gật gật đầu, nội tâm đang cười khổ, quan hệ giữa mình và Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là nói bừa, hi vọng đến lúc đó không bị nhìn thấu mới tốt.

Vào lúc này trong một tòa mật thất trong Lam Quang học viện, Cát phó viện trưởng đang cầm ốc đồng cổ quái trong tay, trên ốc đồng tỏa ra khí tức kỳ dị và tỏa ra hào quang vàng rực, hình như đang tiến hành trao đổi với bên ngoài.

Lúc này ốc đồng tỏa sáng, nó cứ duy trì như vậy một nén nhang cuối mới ảm đạm dần.

- Đã một năm rồi, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không có hồi âm cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Vẻ mặt Cát Phác Tử vô cùng lo lắng.

Ốc đồng huyền khí chính là thứ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trước khi rời đi đưa cho hắn, có thể giúp viện trưởng liên hệ với Lam Quang học viện.

Thời điểm dĩ vãng Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cách nửa năm sẽ liên hệ với học viện một lần tìm hiểu tình huống, không chỉ như thế, nếu học viện xảy ra chuyện gì đó sẽ chủ động liên lạc đối phương, viện trưởng cũng sẽ trả lời trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng hơn một năm trước Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mất đi tin tức, mặc cho Cát Phác Tử như liên lạc thế nào cũng không có đáp lại.

Lúc này Huyền Cơ Tông sự tình, Cát Phác Tử không ngừng thông tri Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.

Nhưng như đá chìm vào đáy biển, không hề có tin tức, nội tâm Cát Phác Tử như có hòn đá nặng áp chế nội tâm.

Đông đông đông!

Đúng lúc này ngọc bội bên hông Cát Phác Tử tỏa sáng, hắn cầm lên xem xét và vẻ mặt chấn kinh.

- Cái gì? Huyền Diệp lại đến từ Huyền Vực, hơn nữa còn gặp Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?

Hắn vội vã rời khỏi mật thất và nhanh chóng đi tới nội viện.

Nửa canh giờ sau.

Trong mật thất luyện dược hệ, ba người Cát Phác Tử, Đông lão, Dược lão đều nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

- Khục khục, ta nói các ngươi có thể không dùng ánh mắt này nhìn ta hay không, ta cảm thấy không được tự nhiên đấy.

Ánh mắt ba người không khác gì sắc lang nhìn chằm chằm vào mỹ nữ đang khỏa thân đấy.

- Huyền Diệp, ngươi thật quen biết Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?

Cát Phác Tử trầm giọng nói.

Trong nội tâm Diệp Huyền sớm tìm lý do thoái thác, gật đầu nói:

- Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có sâu xa với gia tộc của ta, ước chừng bốn năm mươi năm trước đấy, lúc ở dưới chân núi Huyền Vực cửu trọng thiên, vào năm đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng gặp được nguy hiểm và được tổ tiên của ta cứu, từ nay về sau Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn liên lạc với gia tộc ta, mỗi lần đi ngang qua Huyền Vực, chỉ cần không có việc sẽ đi tới nhà ta ngồi một lúc.

Diệp Huyền trải qua suy nghĩ cũng nói ra lý do thoái thác như vậy.

Đầu tiên phải làm đám người Cát Phác Tử tin tưởng Hoàng Phủ Tú Minh có quan hệ vô cùng tốt với hắn, phải có một cớ, nói toorr tiên của mình từng cứu đối phương không thể nghi ngờ là lý do tốt nhất.

Tiếp theo căn cứ vào tư liệu trong Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đã từng đi Huyền Vực tìm kiếm mình một thời gian sau khi mình vẫn lạc.

Bởi vì lúc đó Lam Quang học viện chưa ổn định, vì vậy lại nhớ tới Mộng Cảnh bình nguyên, thẳng đến bốn năm mươi năm trước Lam Quang học viện triệt để vững vàng thì hắn mới lên đường đi Huyền Vực tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiêu Dao Hồn Hoàng.

Từ đó về sau Hoàng Phủ Tú Minh rất ít khi quay lại Lam Quang học viện.

Nếu như bốn năm mươi năm trước Hoàng Phủ Tú Minh thật sự đii Huyền Vực tìm hiểu tin tức của mình, Thiên Sơn tại Huyền Vực cửu trọng thiên là nơi hắn phải đi, mà Thiên Sơn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho nên Diệp Huyền mới thiết lập câu chuyện tổ tiên của mình.

Quả nhiên hắn nói lời này làm ánh mắt đám người Cát Phác Tử sáng lên.

Kỳ thật năm đó viện trưởng rất ít khi nói chuyện Huyền Vực với học viện, ngay cả Cát Phác Tử cũng không biết nhiều lắm, bốn mươi năm trước sau khi viện trưởng đến Huyền Vực đã có một thời gian đi Thiên Sơn tại Huyền Vực cửu trọng thiên, Cát Phác Tử biết có việc này.

Nhưng bằng vào lời nói phiến diện của Diệp Huyền, Cát Phác Tử vẫn có hoài nghi lai lịch Diệp Huyền.