Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 859: Giám khảo không còn lời nào để nói (1)




- Ông trời của ta ơi.

Diệp Huyền thiếu chút nữa ngay cả những lời thô tục đều bạo phát ra. Học viện Lam Quang trải qua cải cách gì, hắn làm sao biết được?

- Sẽ không phải tất cả đều là loại đề mục này chứ?

Diệp Huyền vội vàng nhìn về phía đề thứ ba:

- Bình nguyên Mộng Cảnh, ở vào phía đông bắc đại lục, đã từng xuất hiện qua vô số võ giả kiệt xuất. thậm chí có đủ cường giả Hoàng Vũ Cảnh bát giai. Lịch Huyền Vũnăm 1890, bình nguyên Mộng Cảnh có ba cường giả Đại Vũ Hoàng bát giai, bạo phát một trận đại chiến, trực tiếp đưa đến của đế quốc Cổ Huấn trên bình nguyên Mộng Cảnh, bị hủy diệt. Xin hỏi, tục danh của ba đại cường giả này là gì? Vì sao bạo phát chiến đấu vậy?

Đề thứ tư:

- Xin hỏi người sáng lập mười thế lực lớn đứng đầu trên bình nguyên Mộng Cảnh theo thứ tự là những ai?

Đề thứ năm:

- Lịch Huyền Vũnăm 2010, bình nguyên Mộng Cảnh từng phát sinh qua ba chuyện lớn. Xin hỏi là ba chuyện gì?

Đề thứ sáu:

- Chiến Nhất Vũ Hoàng là cường giả đứng đầu bộ lạc Chiến Thần xuất hiện ba trăm năm trước. Xin hỏi binh khí của hắn là gì, vật cưỡi là gì? Công pháp tu luyện là gì?

Lạch cạch!

Chiếc bút máy trong tay rơi xuống mặt bàn.

Diệp Huyền hoàn toàn không còn lời nào để nói rồi.

Lúc này, hắn cuối cùng đã phát hiện ra mình sai, hơn nữa còn sai rất thái quá.

Trương Liệt nói nội dung thi viết của sát hạch nội viện rất đơn giản. Hắn lại thật sự tin là thật. Quả thực, đối với bất kỳ một võ giả nào sinh ra trên bình nguyên Mộng Cảnh mà nói, những đề mục này đều rất đơn giản. Nhưng đối với Diệp Huyền đến từ liên minh mười ba nước mà nói, những đề mục này căn bản là khó đến bạo phát luôn.

Như đề thứ sáu này, Chiến Nhất Vũ Hoàng có binh khí là gì? Vật cưỡi là gì? Công pháp là gì?

Hắn ngay cả Chiến Nhất Vũ Hoàng là nam hay nữ cũng không biết. Làm sao sẽ biết được binh khí, vật cưỡi và công pháp của hắn?

Nếu như nội dung đề thi là đại sự ký của đại lục Thiên Huyền, hoặc tư liệu cường giả, vậy hắn tuyệt đối biết rõ ràng hơn so với bất cứ người nào trên bình nguyên Mộng Cảnh. Nhưng muốn hỏi bình nguyên Mộng Cảnh một địa phương nhỏ như thế phát sinh qua chuyện gì, có cường giả nào, đánh chết hắn cũng không biết.

- Sát hạch nội viện này, ta không ngay cả thi viết cũng sẽ không thông qua được.

Diệp Huyền dại ra.

Thật sự có khả năng này. Yêu cầu thi viết của sát hạch nội viện, là đạt được năm mươi điểm. Nhưng hiện tại hắn một đề cũng không biết, đừng nói tới năm mươi điểm, chắc hẳn năm điểm cũng lấy không được.

Nghĩ đến sau đó mình phải nộp giấy trắng, toàn thân Diệp Huyền nhất thời cảm thấy không tốt.

- Không được. Ta cũng không tin, ta thật sự ngay cả một đề cũng không biết.

Hắn khẽ cắn môi, nhanh chóng nhìn đề mục phía dưới.

Sau khi quét qua mấy hàng, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.

Dựa vào, đề mục này là ai ra vậy. Cái này cũng có sao?

Chỉ thấy đề mục này là:

- Hiện tại, mười đại mỹ nữ bình nguyên Mộng Cảnh theo thứ tự là ai?

Mặt sau theo thứ tự là mười chỗ không.

- Đề này ta sẽ không để trống.

Diệp Huyền trực tiếp viết lên ô trống đầu tiên: Đông Phương Tử Tư.

Đây là người duy nhất hắn biết.

Trong lòng hắn ngầm căm phẫn không thôi. Đây là những đề mục do ai đưa ra vậy?

Nếu như hỏi hắn mười đại mỹ nhân Huyền Vực chí cao của đại lục Thiên Huyền là ai, hắn bảo đảm một người không lọt. Nhưng hết lần này tới lần khác lại hỏi một địa phương nhỏ như bình nguyên Mộng Cảnh này, khiến cho hắn người đến từ mặt đất làm sao biết được.

Hơn nữa, thi viết của sát hạch nội viện, lại có thể thi tới mười đại mỹ nữ là ai. Cái đó và gia nhập nội viện có quan hệ gì sao?

Diệp Huyền thật tức giận.

Hắn không biết, sát mục đích của hạch nội viện, chính là vì kiểm tra đo lường năng lực tổng hợp lại của võ giả.

Trên thế giới này, thực lực ngươi yếu có thể, chỉ cần ngươi an phận, bình thường cũng không sẽ gặp phải chuyện gì lớn.

Sợ thì sợ, ngươi còn không có trưởng thành lên, lại tự cho rằng mình nổi bật, kết quả đắc tội với người không thể đắc tội, cuối cùng phơi thây ngoài đồng hoang.

Loại chuyện này, ở trong ghi chép thật sự quá nhiều.

Căn cứ vào công tác thống kê, bên trong một trăm thiên tài, thông thường chỉ có thể có mười người trưởng thành lên, thậm chí còn ít hơn.

Trong đó có một phần nhỏ, là bởi vì có vài nguyên nhân, dẫn đến không có thể một đường hát vang, dừng lại ở một cảnh giới, cuối cùng không có tiếng tăm gì.

Còn có một phần lớn, lại là bởi vì giữa đường ngã xuống.

Mà những người trong bộ phận ngã xuống này, không ít thiên tài đều là bởi vì trong lúc vô ý đắc tội với người, chết không rõ không ràng.

Cho nên thi viết của sát hạch nội viện, nhìn như đơn giản, kì thực bao gồm phần lớn tin tức về các thế lực trên bình nguyên Mộng Cảnh. Bình thường thiên tài trả lời càng nhiều, hiểu rõ đối với các thế lực lớn cũng càng nhiều. Sau này xác suất đắc tội với người, tất nhiên sẽ càng nhỏ hơn một chút.

Chỉ là kiểm tra như vậy, lại hoàn toàn làm khổ Diệp Huyền.

- A, gia hỏa này, thế nào lại không động bút vậy?

Mà tình trạng dị thường của Diệp Huyền, cũng khiến cho Phùng Quang và Đông Phương Tử Tư ở gần đó chú ý. Mỗi một người đều nhìn lại.

Chỗ ngồi trong đại điện này, tuy rằng là tương đối gần, nhưng thực sự giữa mỗi một vị trí đó, đều có cái chắn đặc biệt. Dựa vào huyền thức và ánh mắt, căn bản không nhìn thấy rõ nội dung đối phương viết trên bài thi.

Chỉ có điều mặc dù như thế, một tuyển thủ rốt cuộc có bài thi hay không, người bên cạnh vẫn nhìn rõ ràng.

- Trên bài thi của gia hỏa này lại có thể đều để trống?

Nhìn thấy được trên bài thi của Diệp Huyền trống trơn một mảnh, Phùng Quang không nhịn được muốn phì cười.

- Huyền Diệp hắn thế nào lại không trả lời đề đi?

chân mày Đông Phương Tử Tư nhíu lại, lo lắng cho Diệp Huyền.

- Các vị thí sinh, vẫn mong các vị không cần hết nhìn đông tới nhìn tây. Bằng không lấy dối trá luận xử, thủ tiêu tư cách sát hạch.

Quan chủ khảo Lỗ Tuấn phát hiện ở đây có sự khác thường. Mặc dù biết giữa bọn họ rất khó có thể nhìn thấy rõ được bài thi của người bên cạnh, nhưng vẫn lớn tiếng nhắc nhở.

Trong lòng Phùng Quang cười lạnh một tiếng. Hắn sốt ruột vội vàng xoay đầu lại, không tiếp tục quan tâm tới Diệp Huyền nữa.

Lỗ Tuấn từ phía xa liếc mắt nhìn bài thi của Diệp Huyền, khẽ nhíu mày, lắc đầu, lại không nói gì thêm.

- Lẽ nào ta thật sự phải nộp giấy trắng sao?

Ở thời điểm Diệp Huyền hết đường xoay xở, tùy ý lật tới mặt trái của bài thi, hai mắt hắn đột nhiên nhất thời sáng lên.