Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 839: Tấm bia đá xếp hạng (1)




Luyện Dược Sư cũng giống như vậy. Luyện Dược Sư có ý chí mạnh mẽ, ở thời điểm luyện chế đan dược và khống chế lửa, đều sẽ càng thuận buồm xuôi gió.

Thật ra ở trong thế lực cao cấp nhất của đại lục, đối với rèn luyện ý chí, vẫn có một bộ hệ thống. Phòng huyễn cảnh này chắc hẳn cơ bản cũng giống vậy.

Bởi vậy có thể thấy được, năm đó cường giả sáng lập học viện Lam Quang này, tuyệt đối cũng không phải là một hạng người bình thường.

Đương nhiên, so sánh với phòng huyễn cảnh, hứng thú của Diệp Huyền đối với tháp thí luyện, rõ ràng cao hơn rất nhiều.

Ở dưới sự hướng dẫn của Trương Liệt, không bao lâu ba người đi đến một tòa kiến trúc có chút hùng vĩ trước mặt.

Tháp thí luyện ở bên trong tòa kiến trúc này.

Diệp Huyền đi vào, lập tức liền cảm giác được, một huyền thức mịt mờ, đảo qua ở trên người của hắn một cái, vô cùng bí mật.

- Sóng dao động huyền thức thật là khủng khiếp.

Trong lòng Diệp Huyền có chút kinh hãi.

- Xem ra trong học viện Lam Quang này, tàng long ngọa hổ.

Vừa rồi, đạo huyền thức kia, tuy rằng không rõ ràng, nhưng bản chất lại hết sức đáng sợ. Gần như không yếu hơn so với Cát phó viện trưởng ra tay ở thời điểm trước sát hạch nhập học. Không hề nghi ngờ, nhất định là cường giả học viện Lam Quang phái tới trấn thủ tháp thí luyện.

La Thành và Trương Liệt tất nhiên không cảm giác được những điều này. Đặc biệt La Thành, vẻ mặt hắn đầy hưng phấn đi về phía trước.

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một đại sảnh. Bên trong đại sảnh có không ít người vây quanh, náo nhiệt khác thường.

- Xin hỏi ba vị là tới tham gia sát hạch tháp thí luyện sao? Nếu như phải, vẫn mong lấy ra lệnh bài học viên của các ngươi, đăng ký một chút. Sau đó sẽ tiến hành sắp xếp vị trí chờ.

Một nhân viên công tác của học viện, sau khi nhìn thấy ba người Diệp Huyền, thoáng mở miệng cười.

La Thành sững sờ hỏi:

- Cái này còn cần sắp xếp vị trí nữa sao?

Nhân viên công tác này mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua sát hạch nhập học vừa kết thúc. Cho nên ngày hôm nay rất nhiều học viên mới đều sẽ đến tháp thí luyện tiến hành sát hạch. Bởi vì mỗi lần tháp thí luyện chỉ có thể để một người tiến hành sát hạch, cho nên ba vị cần phải chờ đợi thêm một lát.

Nhân viên công tác này hiển nhiên nhìn ra ba người Diệp Huyền đều là người mới, nên giải thích cặn kẽ nói.

Ba người lập tức bừng tỉnh ra.

- Không biết trong ba vị, người nào muốn tiến hành kiểm tra sát hạch trước. Vẫn mong lấy ra lệnh bài học viên của các ngươi trước đã.

Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị lấy ra lệnh bài, La Thành đã điên cuồng chen lấn đi tới.

- Diệp thiếu, hãy để cho ta tới trước đi. Ta tới thăm dò đường đi cho Diệp thiếu một chút.

Dứt lời, La Thành là người đầu tiên tiến hành đăng ký.

- Thôi đi, đã như vậy, ta cũng tới thử một chút. Ta cũng thăm dò đường đi cho Diệp thiếu ngươi một chút.

Ban đầu, Trương Liệt vốn không chuẩn bị sát hạch. Nhưng vừa nghe được La Thành nói như vậy, hắn cũng lấy ra lệnh bài học viên.

Bọn họ cảm thấy kinh nghiệm của mình, có lẽ có thể mang đến cho Diệp Huyền một chút tham khảo. Dù sao lần này Diệp Huyền đi sát hạch, liên quan đến chuyện sát hạch đệ tử nội viện tiếp theo.

Diệp Huyền ngược lại cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng hai người tích cực như vậy, Diệp Huyền cũng không tiện bác lòng tốt của bọn họ.

- Được, ba vị nên nhớ cho kĩ. Số thứ tự của ba người là số hai mươi bảy, hai mươi tám, và hai mươi chín.

Nhân viên công tác trả lại lệnh bài học viên cho ba người.

- Nhiều người như vậy sao?

Diệp Huyền vốn cho rằng mình tới đây đã đủ sớm. Nhưng thật không nghĩ tới, ở trước mặt mình, lại có thể có nhiều người xếp hàng như vậy.

Ba người cất xong lệnh bài, đi về phía góc bên trong đại sảnh. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, ở trước mặt mọi người, lại có một tấm bia đá cực lớn. Trên mặt của tấm bia đá chi chít đầy những cái tên.

Trương Liệt nhìn về phía hai người giải thích:

- Đây chính là tấm bia đá của tháp thí luyện. Nghe nói mỗi một người học viên xông đến tầng thứ mấy, cũng sẽ biểu hiện ở phía trên tấm bia đá này. Đây cũng là do học viện khích lệ các học viên, cố ý lấy ra.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên. Người xếp thứ tự số một, là một người tên là Thiên Luân. Xếp hạng thứ hai, tên là Cổ Thanh Huyền. Người thứ ba, là Hoa Tú Hồng. Phía sau tên những người này đều có số tầng tháp thí luyện bọn họ vượt qua... Tầng thứ sáu.

Số lượng những người đạt tới tầng thứ sáu, là chín người. Ở vị trí thứ tám, Diệp Huyền thấy được một cái tên quen thuộc, Mộ Dung Vân Vũ.

- Các ngươi nhìn kìa. Tháng trước Mộ Dung Vân Vũ sư huynh còn dừng ở tầng thứ năm của tháp thí luyện. Tháng này, lại có thể vọt tới tầng thứ sáu. Thực sự đáng sợ.

- Hiện tại học viện chúng ta cũng có chín người vọt tới tầng thứ sáu. Tầng thứ năm còn có tới ba bốn mươi người. Hiện tại ta mới ở tầng thứ ba. Trời ạ, những gia hỏa này quả thực đều biến thái sao?

- Bọn họ là đệ tử nội viện. Chúng ta làm sao có thể so sánh được với bọn họ.

- Đúng vậy, đệ tử nội viện mới tính là thiên tài chân chính. Đặc biệt là những người đứng đầu ở tháp thí luyện này, hưởng thụ đãi ngộ, đơn giản là nghịch thiên.

- Học viện Lam Quang cũng thật là. Đãi ngộ khác nhau lớn như thế. Những đệ tử nội viện tầng thứ sáu này gần như là muốn sát hạch thì có thể sát hạch, căn bản không có bị hạn chế. Nhưng những đệ tử ngoại viện chúng ta một tháng mới có một lần cơ hội tiến vào tháp thí luyện. Nếu như ta có thể giống như bọn họ, mỗi ngày đều có thể vào thí luyện, chắc hẳn cũng vọt tới thứ tư, tầng thứ năm.

- Hừ, người ta cũng xông lên từng chút từng chút một. Không phải ngay từ lúc đầu là có thể không hạn chế sát hạch. Ngươi nói lời này, cũng quá vô tri đi?

Lúc này ở trong đại sảnh, không ít các học viên đều đang bàn luận ầm ĩ.

- Ta nhổ vào. Cửa thứ sáu, những gia hỏa này còn là người sao?

La Thành cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Tầng thứ nhất là một thể tinh thần. Tầng thứ hai là hai thể tinh thần. Tầng thứ ba là bốn thể tinh thần. Tầng thứ tư là tám. Tầng thứ năm là mười sáu. Tầng thứ sáu là ba mươi hai người. Nói cách khác, chín người có thứ hạng cao nhất này ở trong tháp thí luyện có thể giết chết mười sáu thể tinh thần có thực lực tương đương với bản thân. Đây còn là người nữa sao?

La Thành đã hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người. Hắn không có cách nào tưởng tượng được. Đây là một loại thiên phú.