Chỉ có điều chuyện ngày hôm nay, cũng chuyện bất đắc dĩ không có cách nào khác.
Trên đường trở về, vẻ mặt La Thành và Trương Liệt đầy hưng phấn.
- Diệp thiếu, ta quả thực quá bội phục Diệp thiếu. Nhanh như vậy lại giải quyết xong Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch? Hắc hắc, Diệp thiếu đúng là Diệp thiếu, là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta.
Quan hệ đến tình yêu nam nữ, cho dù là người thành thật giống như La Thành này, lúc này cũng trở nên đáng khinh.
- Cái đó còn cần phải nói sao? Nếu không lão đại làm sao có thể làm lão đại được? Lấy tướng mạo anh tuấn, và thực lực cường hãn của lão đại, chỉ cần vừa phóng ra khí tức bá vương, mỹ nữ gì cũng đều sẽ bị hắn thuyết phục.
Trương Liệt cười hắc hắc, sau đó lấy từ trên người ra hai món đồ khác.
- Lão đại, Trương Liệt ta theo lão đại, cũng không có lễ vật gì. Nơi này có một chút tâm ý nh nhỏ, vẫn mong hai người vui lòng nhận cho.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn vật trong tay Trương Liệt. Một cái là một bình sứ, một cái khác lại bị giấy đen bọc kín. Hắn không khỏi nhíu mày một cái:
- Đây là thứ gì?
Trương Liệt thần thần bí bí nói:
- Lão đại, trong bình sứ này, là dầu Long Hổ, thuốc tráng dương vô cùng nổi tiếng ở vương quốc Thiên Thái ta. Sau khi bôi vào, bảo đảm lão đại long tinh hổ mãnh, kim thương không ngã. Tối thiểu có thể cứng rắn được nửa canh giờ; còn có cái được bọc giấy đen này, lại càng lợi hại hơn. Đây là tinh tiên Dâm Lang Vương, một loại huyền thú ở vương quốc Thiên Thái chúng ta. Chà chà, có tiền cũng không có cách nào mua được. Từ trên căn bản nó có thể tăng âm bổ dương, nâng cao lực giữ lâu dài.
- Khụ khụ, lão đại, không phải ta nghi ngờ lực chiến đấu của lão đại. Chỉ có điều vừa rồi đối mặt với hai vị tẩu tử, chỉ là trong thời gian một khắc đồng hồ lại giải quyết xong. Điều này dường như có chút không phù hợp với thân phận của lão đại. Hiện tại lão đại yên tâm. Có hai thứ bảo vật này của ta, cái khác không dám nói, lần sau thời gian một canh giờ, ta dám vỗ ngực bảo đảm.
- Tất cả đều tránh sang một bên cho ta.
Gương mặt Diệp Huyền lộ ra vài vạch đen. Hai người này, đều là loại người nào vậy chứ?
Hắn mặc kệ hai người, cúi đầu trầm tư. Sau này làm thế nào gặp mặt các nàng Vân Ngạo Tuyết mà không bị nghi ngờ đây?
- Lão đại, ngươi đang đau đầu vì chuyện không ở cùng một khu ký túc xá với hai vị tẩu tử sao?
Trương Liệt ở một bên, lấm la lấm lét nói.
- Thế nào? Ngươi có biện pháp gì sao?
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Lão đại, nếu như là vấn đề này, vậy thì cũng rất dễ xử lý thôi.
Trương Liệt cười khẽ:
- Chỉ cần lão đại trở thành đệ tử nội viện của học viện, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng.
- Bởi vì đệ tử nội viện của học viện, mỗi người đều có một căn đình viện, đồng thời tính riêng tư rất tốt. Đừng nói là một ba hai người ở. Cho dù là ở tám người mười người, cũng hoàn toàn không có một chút vấn đề gì.
Không thể không nói, Trương Liệt này thiên phú giống nhau, nhưng công phu thu thập tin tức tình báo, phỏng đoán lòng người, chính là không hề tầm thường.
- Đệ tử nội viện sao?
Trong con ngươi Diệp Huyền có tinh quang chớp hiện. Hắn dò hỏi:
- Vậy cần như thế nào mới có thể trở thành đệ tử nội viện của học viện?
- Muốn trở thành đệ tử nội viện của học viện, thật ra rất đơn giản. Đó chính là thông qua sát hạch của học viện. Chỉ có điều theo ta được biết, cho dù là đệ tử nội viện yếu nhất, cũng là tu vi Vũ Tôn lục giai nhất trọng.
Trương Liệt lộ vẻ ngưng trọng nói:
- Đệ tử nội viện chính là đại biểu cho thân phận tinh anh của học viện Lam Quang. bọn họ không chỉ ở phương diện điều kiện sinh hoạt vượt xa so với những đệ tử bình thường chúng ta, ở trên điều kiện tu luyện, cũng vượt xa chúng ta.
- Không nói gì khác, trong học viện Lam Quang, nắm giữ các loại công pháp. Nhưng công pháp mà học viên bình thường có thể lựa chọn, đều bị hạn chế. Đối với đệ tử nội viện, căn bản lại không có hạn chế.
- Còn nữa, trong học viện Lam Quang, có một mảnh đại điện tu luyện. Thời gian học viên bình thường tiến vào trong đó, vô cùng có hạn. Đồng thời địa vực có thể đi vào, cũng có hạn chế. Nhưng đệ tử nội viện lại không có hạn chế này.
- Trừ những điều đó ra, trong học viện Lam Quang còn có các loại hạng mục ưu đãi nhằm vào đệ tử nội viện.
- Ví dụ như, học viên bình thường một khi đột phá, sau đó được xin luyện hồn đạo sư của học viện, nâng cao tinh cấp Vũ Hồn của mình, lại cần phải tiêu hao rất nhiều nguyên liệu và tài nguyên. Còn đệ tử nội viện, chỉ cần trả chi phí nguyên liệu, là có thể.
- Còn có rất nhiều điều này, thật sự là nhiều vô số. Nhưng tổng thể mà nói, ta đơn giản liệt kê một chút, tài nguyên và đãi ngộ đệ tử nội viện hưởng thụ, ước chừng là gấp mười lần so với đệ tử bình thường.
Trương Liệt nghiêm túc nói.
- Gấp mười lần?
La Thành ở bên cạnh nghe được, không khỏi há hốc mồm.
- Mấy điều này, ngươi là nghe được từ đâu vậy?
Diệp Huyền có chút nghi ngờ.
Trương Liệt cười nói:
- Những thứ này đều là do ta nhìn thấy được từ trong sổ tay do học viện phát. Đương nhiên, trước khi tiến vào học viện, ta cũng tìm hiểu qua rất nhiều tin tức có liên quan đến học viện Lam Quang.
...
- Rất lợi hại.
La Thành không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trương Liệt,
Lúc này mới vừa tiến vào học viện một ngày, hắn lại có thể hiểu rõ được nhiều điều như vậy. Đây tuyệt đối không phải là chuyện đệ tử bình thường có thể làm được.
Trương Liệt tiếp tục nói:
- Lão đại, đệ tử bình thường xin trở thành đệ tử nội viện, một năm chỉ có một lần cơ hội. Bình thường là thời điểm sau khi sát hạch nhập học một tháng. Nói cách khác, cơ hội xin trong năm nay, lại diễn ra ở thời điểm một tháng sau.
- Thời gian một tháng sao?
Diệp Huyền hơi trầm tư.
Nếu như đệ tử nội viện thật sự được ưu đãi như vậy, hắn cũng không ngại đi làm. Một tháng sau liền trở thành đệ tử nội viện của học viện Lam Quang đi.
Trở lại gian phòng tại ký túc xá của mình, Diệp Huyền nhìn sổ tay nhập học một chút. Quả nhiên giống như lời Trương Liệt đã nói vậy, đệ tử nội viện đều có đình viện riêng, đồng thời vô cùng tư mật. Người lui tới cũng sẽ không bị người khác biết được.
Trừ điều đó ra, đệ tử nội viện hưởng thụ đãi ngộ cũng vượt xa so với đệ tử bình thường.
- Nhìn như vậy, cũng thật sự cần phải chuẩn bị một thân phận đệ tử nội viện để vui đùa một chút.
Diệp Huyền có chút trầm tư.