- Nếu như sinh thời, ngươi có thể bước vào Hoàng Võ Cảnh bát giai, liền tới Tiêu Diêu Cung ở Huyền Vực, đến lúc đó ta sẽ đích thân giáo dục ngươi.
- Đi đi!
Diệp Tiêu Diêu lạnh lùng nói.
- Tạ sư phụ.
Hoàng Phủ Tú Minh nặng nề dập đầu lạy ba cái, cũng không nói gì khác, xoay người rời khỏi Tiêu Diêu Cung.
- Người này ở Vũ Tôn lục giai, liền có thể xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh. Thiên phú mặc dù không tốt, nhưng nếu thật sự bồi dưỡng tốt, tương lai thành tựu nhất định không tầm thường. Ngươi vì sao không muốn thu hắn làm đệ tử?
Dao Nguyệt Vũ Đế nhìn Diệp Tiêu Diêu, nghi ngờ nói.
Diệp Tiêu Diêu lắc đầu:
- Không phải ta không muốn thu hắn làm đệ tử. Con đường võ đạo này, phải là con đường từ từ hắn tu luyện ra. Chúng ta vốn là người đang tìm kiếm, lại dạy người khác như thế nào?
- Hiện tại, ta chỉ cho hắn một con đường. Có thể đi tới một bước kia hay không, lại phải xem tạo hóa của chính hắn.
- Nếu hắn sinh thời, thật sự có thể thành Vũ Hoàng, giáo dục hắn một hồi, có thể lại như thế nào?
Dao Nguyệt Vũ Đế nghe, khẽ cười, giống như bách mị nở rộ, quần tinh thất sắc.
- Doanh Đài, nàng cười cái gì?
- Ta đang cười, Tiêu Diêu Hồn Hoàng trong truyền thuyết lạnh lùng tàn khốc vô tình, hóa ra cũng rất nhân từ. Ông trời có đức hiếu sinh. Không quan tâm đối mặt với loại tuyệt cảnh nào, ông trời chung quy vẫn lưu lại một đường sống, không phải sao?
Dao Nguyệt Vũ Đế cười rất vui vẻ. Giờ phút này, nàng nghĩ đến mình.
Người thiếu niên kia mới chỉ là Vũ Tôn lục giai, cũng có thể xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh.
Vậy nàng cũng có thể mở ra trái tim của Tiêu Diêu, không phải sao?
- Ha hả, dám pha trò ta.
Diệp Tiêu Diêu đưa tay, kéo Dao Nguyệt Vũ Đế vào ôm ấp.
- Khanh khách!
Lúc đó, trăng sáng ở trên trời. Trong đình đài, truyền đến từng tiếng cười nói hoan hỉ.
Trước bức tượng, Diệp Huyền nhớ lại cảnh tượng kia, toàn thân không khỏi ngây dại.
- Doanh Đài, bây giờ, nàng vẫn khỏe chứ?
Diệp Huyền thì thào tự nói.
Năm đó hắn bất ngờ ngã xuống. Sau khi sống lại đã qua trăm năm.
Lấy tuổi thọ của Vũ Đế, thời gian trăm năm, có thể không tính là gì cả. Nhưng quay đầu lại, từ lâu cảnh còn người mất.
Nàng còn ở Nguyệt Thần Cung, nhìn về nhìn phương xa hay không.
Biết được tin tức mình ngã xuống, lấy tính cách của Dao Nguyệt Vũ Đế, sẽ bi thương.
Tim Diệp Huyền không hiểu sao cảm thấy đau xót.
- Diệp Huyền hắn làm sao vậy?
Trước bức tượng, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cảm nhận được tâm tình của Diệp Huyền, trong lòng không hiểu sao cũng có cảm giác đau thương.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chứ?
Ngay cả La Thành cũng cảm giác được sự khác thường của Diệp Huyền, vỗ vai hắn, hỏi
Diệp Huyền mới từ trong ký ức giật mình tỉnh lại, lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Nhìn bức tượng trước mặt, tâm tình của hắn đột nhiên lại trở nên tốt hơn.
- Lấy thực lực của Doanh Đài, năm tháng trăm năm căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ trở lại Huyền Vực. Tới lúc đó, ta lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng. Không biết sẽ là cảnh tuợng như thế nào đây?
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra nụ cười mỉm đầy hiểu ý.
Mà vô số học viên lại nghe Thanh Phong kể chuyện, hưng phấn không thôi.
- Thanh Phong đạo sư, nếu hư học viện Lam Quang chúng ta và Tiêu Diêu Hồn Hoàng có một tầng quan hệ như thế, đạo sư nói xem, Tiêu Diêu Hồn Hoàng này có thể lúc nào đó xuất hiện ở học viện Lam Quang chúng ta hay không?
Có một ít học viên mong đợi nói.
- Không thể nào.
Thanh Phong lắc đầu, thở dài nói:
- Rất đáng tiếc. Trăm năm trước, Tiêu Diêu Hồn Hoàng đi vào một chỗ cấm địa thám hiểm. Từ đó về sau cũng không có tin tức gì nữa. Cường giả trên đại lục đều chắc chắn, hắn đã ngã xuống. Trăm năm qua, hắn không còn có xuất hiện qua ở trên đại lục.
- Cái gì?
- Ngã xuống?
- Làm sao có thể?
Trong nháy mắt, tất cả học viên đều sợ ngây người. Tuy rằng bọn họ chưa thấy qua Diệp Tiêu Diêu, nhưng nghe được sự tích của hắn, liền biết người này nghịch thiên vô cùng. Hắn làm sao có thể ngã xuống được.
- Đây không phải là sự thật!
Có nữ học viên, lắc đầu, không thể tin được.
Thanh Phong cười khổ một cái:
- Đây là do viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh tự mình nói. Thậm chí vì phân rõ chuyện này là thật hay giả, mấy năm nay viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh vẫn luôn ở Huyền Vực tìm kiếm tung tích Tiêu Diêu Hồn Hoàng, theo sau vết chân mờ ảo.
- Được rôi. Lai lịch của bức tượng kia, các ngươi đã biết rồi. Các vị học viên, đi với ta làm thủ tục thôi.
Thanh Phong dẫn theo các học viên, rời khỏi quảng trường.
- Đáng tiếc. Đường đường là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, không ngờ ngã xuống.
- Nếu như hắn không chết, hiện tại chắc hẳn đã sớm là Cửu Thiên Vũ Đế.
Từng học viên đều cảm khái nói.
- Cái gì mà ta ngã xuống. Không phải lúc này đây, ta vẫn đứng ở chỗ này sao?
Diệp Huyền nghe, không khỏi liếc mím miệng nghĩ.
- Hoàng Phủ Tú Minh này thật đúng là giỏi, lại có thể xây cho ta một bức tượng. Ừ, không uổng công trước đây ta cho hắn một lần cơ hội.
Diệp Huyền có chút đắc ý thầm nghĩ.
- Hóa ra viện trưởng không có ở trong học viện. Ban đầu, gia gia cho ta một tấm lệnh bài, nói có thể trực tiếp tìm viện trưởng của học viện Lam Quang. Nhưng bây giờ ta đã gia nhập học viện Lam Quang, tạm thời cũng không cần.
Trong tay Hạ Thất Tịch nắm chặt một khối ngọc bài, nhìn Thanh Phong trước mặt, do dự một chút, vẫn không có lấy ra.
Ở dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong, các học viên của khóa này rất nhanh liền hoàn thành việc đăng kí, lấy được lệnh bài học viên của mình, chìa khoá ký túc xá, và sổ tay các loại.
- Hiện tại ta dẫn các ngươi đi ký túc xá trước.
Ký túc xá của học viện Lam Quang là một dãy kiến trúc cực lớn bằng đá, nhiều như rừng, dựng đứng cùng một chỗ.
Ở đây, cũng không phân biệt khu vực nam nữ, mà là mỗi người một gian phòng. Các loại đồ bên trong, cũng đã sớm chuẩn bị xong.
- Được rồi. Suốt một ngày sát hạch, các ngươi cũng mệt mỏi. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi.
Thanh Phong nói xong, liền một mình rời đi.
- Diệp thiếu, phòng của ta số là 457. Còn của Diệp thiếu thì sao?
La Thành nhìn về phía Diệp Huyền hỏi.
Diệp Huyền liếc nhìn.
- 411!
- Xem ra chúng ta không ở cùng một chỗ.
La Thành rất buồn bực nói.
- Ngươi đi cất đồ trước đi. Quay đầu lại ta sẽ đi tìm ngươi.
Diệp Huyền cười khẽ nói.
Hai người lúc này mỗi người đi một ngả.
Mặc dù ở ký túc xá Học viện Lam Quang là mỗi người một gian. Nhưng cứ giữa mấy gian ký túc xá sẽ làm thành một viện.