Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 639: Không bán (2)




Ánh mắt Mộ Dung Vân Tiêu lộ ra thần sắc phức tạp, trên thực tế nàng cũng nhìn trúng Tiểu Tử Điêu trên vai Diệp Huyền, bởi vì chuyện lúc trước nên không tìm Diệp Huyền mở miệng.

Nếu như Tiểu Tử Điêu bị Chu Khinh Vi đạt được, nàng nhất định phiền muộn rất lâu.

Ánh mắt mọi người nhìn mình làm Diệp Huyền giật mình.

Chợt lắc đầu:

- Không bán.

Hắn âm thầm im lặng, Luyện Khí Phường còn chưa bán đồ vật, tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu của mình như vậy?

Chu Khinh Vi không nói gì, một ít thanh niên chung quanh lại khó chịu.

- Tiểu tử, Chu tiểu thư nhìn trúng sủng vật của ngươi là vinh hạnh cảu ngươi đấy.

- Nếu như ngươi thức thời, tựu tùy tiện ra giá bán con chồn cho Chu tiểu thư.

Có thanh niên nắm lấy cơ hội tích cực mở miệng, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Chu Khinh Vi.

Chu Khinh Vi nhướng mày, hiển nhiên không có ngờ tới Diệp Huyền lại cự tuyệt yêu cầu của mình, cho dù nàng đi tới nơi nào đều là tiêu điểm của mọi ngườ, thanh niên của các đại gia tộc còn muốn chủ động tặng quà cho nàng, hôm nay nàng muốn một con Tiểu Tử Điêu nhưng có người không bán cho nàng?

Nếu như đối phương vì hấp dẫn mình chú ý, không thể nghi ngờ đã thành công rồi, chỉ tiếc lưu lại ấn tượng không tốt cho nàng.

Lúc này Tiểu Tử Điêu ngáp trên vai Diệp Huyền, nó linh động đáng yêu.

Chu Khinh Vi nhìn qua Tiểu Tử Điêu, nếu như là bình thường, nàng khẳng định quay đầu rời đi, nhưng Tiểu Tử Điêu quá đáng yêu, thần thái lại thông minh làm cho nàng càng thêm động tâm.

Cau mày, Chu Khinh Vi mở miệng nói:

- Ngươi tùy tiện ra giá đi, ta rất ưa thích con chồn nhỏ này, chỉ cần ngươi ra giá, ta khẳng định mua lại, hơn nữa ta đáp ứng sẽ tặng ngươi khăn tay của ta.

Vì Tiểu Tử Điêu, nàng cũng bất cứ giá nào.

Cho ta khăn tay?

Diệp Huyền nhìn Chu Khinh Vi, có phải đầu óc của nữ nhân này có vấn đề hay không? Chẳng lẽ nàng cho rằng một cái khăn tay có thể đổi được Tiểu Tử Điêu?

Nhìn sang chung quanh, hắn phát hiện đám thanh niên chung quanh đang tức giận nhìn hắn, Diệp Huyền cũng im lặng, đúng là không có biện pháp nói chuyện.

Thanh niên đế đô thực con mẹ nó đều là đồ ngu ngốc.

Hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi:

- Tùy tiện ra giá?

- Đúng vậy.

Chu Khinh Vi gật gật đầu.

- Ân, vậy ta giảm giá cho ngươi.

Diệp Huyền chậm rãi nói ra.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu huy động hai móng vuốt, nó phồng má lên, tròng mắt loạn chuyển tỏ vẻ kháng nghị bất mãn, thần thái thông minh làm cho người ta càng ưa thích.

- Giá bao nhiêu, ngươi tùy tiện nói đi.

Chu Khinh Vi thản nhiên lên tiếng, gia hỏa này trước kia không bán quả nhiên vẫn vì hấp dẫn mình chú ý, hiện tại vừa nghe mình tặng khăn tay lập tức đáp ứng, thật đúng là tiện.

Trong nội tâm Chu Khinh Vi lập tức khinh thường, nếu như không phải vì Tiểu Tử Điêu, nàng căn bản chẳng muốn nói với tiểu tử này nửa câu.

- Ta nói, mười tỷ huyền thạch!

Diệp Huyền cũng báo ra cái giá.

Lời này lập tức làm toàn trường tĩnh mịch.

- Mười tỷ huyền thạch, tiểu tử này điên hay sao?

- Hắn đang đùa nghịch Chu tiểu thư sao?

- Gia hỏa này thật biết dùng công phu sư tử ngoạm.

- Tuy Chu gia là hào phú, cho dù hủy Chu gia bán đi cũng chưa chắc xuất ra được mười tỷ huyền thạch.

Thanh niên nơi đây trợn mắt há hốc mồm, nghị luận liên tục, ánh mắt giống như nhìn kẻ điên.

Chu Khinh Vi cũng bị hắn làm sững sốt.

- Ngươi...

Ánh mắt của nàng càng lạnh như băng, trong mắt mang theo lửa giận.

Nàng vốn lường trước Diệp Huyền sẽ tùy tiện ra cái giá, không nghĩ tới hắn thật tùy tiện ra giá, nhưng khai cái giá quá không bình thường.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Ta nói là huyền thạch cực phẩm.

Lời này làm đám người nơi đây cười lạnh.

Huyền thạch cực phẩm, gia hỏa này thật sự cho rằng con chồn là Huyền thú Đế cấp cửu giai sao?

Hạo Thiên đế quốc lưu hành huyền thạch là huyền thạch hạ phẩm, huyền thạch trung phẩm chỉ có dùng giao dịch tại đấu giá hội cỡ lớn, hối đoái chí bảo mới xuất hiện, về phần huyền thạch thượng phẩm thập phần hiếm thấy, bản thân nó là bảo vật giá trị.

Mà huyền thạch cực phẩm, cả Hạo Thiên đế quốc có một hai khối hay không cũng là vấn đề.

Tiểu tử này dùng công phu sư tử ngoạm, một con sủng vật cần mười tỷ huyền thạch cực phẩm, đây không phải đùa nghịch người ta sao?

- Ngươi đùa bỡn ta?

Ánh mắt Chu Khinh lạnh như băng nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ không phải ngươi vừa nói bảo cho ta tùy ra giá sao? Nói thật, ta còn chê mười tỷ tỷ huyền thạch cực phẩm là ít đấy.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu hoa tay múa chân vui sướng trên đầu vai Diệp Huyền, bộ dạng đúng là quá ít, chợt nó liên tục khoa tay múa chân, bộ dáng giống như muốn nói ta là báu vật vô giá.

Biểu hiện nhân tính sống động như vậy làm không ít thanh niên ở đây lộ ra dị sắc.

Ánh mắt Chu Khinh Vi lạnh lùng không nói gì, đám thanh niên chung quanh cau mày lên tiếng:

- Tiểutử, Chu tiểu thư muốn sủng vật của ngươi là vinh hạnh rất lớn, ngươi lại dám không bán.

Một tên thanh niên quát lên, thần thái xúc động phẫn nộ.

- Ta bán hay không liên quan gì tới ngươi? Các hạ muốn bán thì đi mà lấy lòng.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái, cười lạnh nói một câu.

- Các hạ, nơi này là đế đô, nói chuyện không nên quá ngông nghênh, tất cả mọi người đều vì tốt cho ngươi đấy.

Một tên công tử áo trắng cười lạnh lên tiếng, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Chu Khinh Vi, dường như hắn muốn chủ trì công đạo.

- Ngươi tính là rễ hành gì?

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, khinh thường nói một câu.

Những gia hỏa này nhìn như chủ trì công đạo nhưng thực tế cũng chỉ biểu hiện trước mặt nữ nhân mà thôi.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Sắc mặt tên thanh niên áo bào trắng âm trầm, hắn giận tím mặt, huyền lực toàn thân bốc lên, rất có xu thế một lời không hợp sẽ đại chiến.

- Các vị, nơi này là ta Luyện Khí Phường, nếu như các ngươi có ân oán gì cứ ra ngoài giải quyết, Luyện Khí Phường cũng không phải là nơi các ngươi giải quyết ân oán.

Trong đại sảnh có một gã nhân viên công tác Luyện Khí Phường đứng ra lên tiếng.

Thanh niên áo bào trắng nghe lời này cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng, chợt phẫn hận bất mãn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn không che giấu địch ý của mình.

Diệp Huyền im lặng, chẳng lẽ những thanh niên này là chó điên sao? Hắn chỉ không muốn bán sủng vật của mình mà thôi, những gia hỏa này còn muốn động thủ?

Ai, đây là thế đạo gì?

Diệp Huyền không khỏi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn phía trước không nói một lời, cho dù là Chu Khinh Vi làm ra vẻ thanh cao nhưng trong nội tâm rất rõ ràng, cuối cùng vẫn quỳ dưới váy nữ nhân.