Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 617: Huyền Cơ Tông? (1)




Một ngày sau đó tức nhưỡng chi lực trong Thất Sắc Hỗn Độn Thổ đã bị hắn hấp thu hoàn toàn, Diệp Huyền ngồi xếp bằng tại chỗ, thân thể hắn như bạch ngọc, dường như nhiễm một tầng hào quang bảy màu và lưu chuyển trên người của hắn.

Hai mắt Diệp Huyền mở ra, hai tia hào quang lạnh lùng bắn ra ngoài.

Trải qua vất vả tu luyện, rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn hấp thu tức nhưỡng chi lực Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, Cửu Chuyển Thánh Thể từ tam chuyển tăng lên tứ chuyển.

Cùng lúc đó đại địa vũ hồn trong tâm môn Diệp Huyền sau khi hấp thu tức nhưỡng chi lực cũng phát sinh lột xác nào đó, trên vũ hồn còn mang theo một tầng hào quang bảy màu nhàn nhạt.

Tức nhưỡng chi lực là đại địa chi lực thuần chính nhất, bởi vậy nó có tác dụng lớn với đại địa vũ hồn.

Tuy không biết đại địa vũ hồn phát sinh biến hóa gì nhưng Diệp Huyền lại biết loại biến hóa này cực kỳ tốt.

Càng làm cho Diệp Huyền kinh hỉ là, trải qua tu luyện lần này, khí ức minh tâm chủng trong hồn hải cũng yếu bớt.

Hắn hiện tại cũng ít thúc dục thiên hỏa chi lực cũng có thể che dậy khí tức minh tâm chủng.

Diệp Huyền sơ bộ đoán chừng thiên hỏa của mình có thể che đậy khí tức tâm chủng năm ngày, hiện tại ít nhất một tháng Diệp Huyền đều có thể làm cho mình không phóng xuất ra một chút khí tức minh tâm chủng.

Thời gian một tháng này hắn đã mạnh hơn trước quá nhiều, đủ để hắn có thể tùy thời che giấu hành tung của mình, hắn cũng có thể làm nhiều việc hơn.

Trên thực tế Diệp Huyền hắn còn phải cảm tạ Cuồng Chiến, nếu như không phải đối phương đuổi giết tới tận bây giờ, huyền lực trong cơ thể hắn cũng không cô đọng nhanh như thế.

Cũng không thể đột phá nhanh như vậy.

Hơi nghỉ ngơi và hồi phục một lúc, Diệp Huyền rời khỏi nơi bế quan và nhanh chóng lao nhanh trong rừng.

Hắn bế quan vì bí mật, hắn tìm một khu vực rừng sâu núi thẳm, một đường chạy như điên, thậm chí hắn còn không biết mình đang ở nơi nào.

Diệp Huyền đã quyết định, thời gian một tháng hắn phải hảo hảo lợi dụng mới tốt, khí tức minh tâm chủng bị loại trừ mất, lúc này hắn chạy ngược chạy xuôi và bị truy tung liên tục, cuộc sống như vậy không dễ chịu.

Một đường bay vút mấy canh giờ, rốt cuộc Diệp Huyền cũng đi tới bên ngoài núi rừng, đột nhiên có âm thanh chém giết vang lên bên tai.

Nhìn chung quanh, chỉ thấy hơn mười tên võ giả đang vây quanh một đám người vào giữa, hơn mười tên võ giả đầu lĩnh là đại hán gương mặt tối sầm, sắc mặt của hắn vô cùng dữ tợn, khóe miệng còn cười sâm lãnh.

Bọn họ vây quanh một thiếu niên một hai chục tuổi, chung quanh là hộ vệ, hiển nhiên người ở giữa là thiếu gia của bọn họ.

Lúc này song phương đang giao chiến với nhau, tên đại hán mặt đen đầu lĩnh vô cùng hung ác, một thân tu vi đã đạt tới ngũ giai đỉnh phong, đám người còn lại yếu nhất đều là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, đại đa số cường giả là ngũ giai nhất nhị trọng.

Trái lại thanh niên đối diện chỉ có mấy tên hộ vệ, bọn họ mạnh nhất chỉ là một Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, bị hơn mười người vây công toàn thân máu tươi đầm đìa, hiển nhiên đã không chèo chống được bao lâu.

- Khúc Như Phong, đồ vật chúng ta đã giao cho các ngươi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa.

Tên hộ vệ mạnh nhất đang bảo hộ thiếu gia quát lớn, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc quát một câu.

- Hắc hắc, muốn thế nào? Chẳng lẽ thời điểm này các ngươi còn không hiểu sao? Ta chẳng những muốn đồ vật trên người các ngươi, còn muốn mạng các ngươi.

Tên đại hán mặt đen Khúc Như Phong cười dữ tợn, hắn nói chuyện cực kỳ khó nghe, giống như “con vịt” đang kêu.

- Ngươi dám, tuy La gia chúng ta không phải đại gia tộc nhưng cũng đi theo Mộ Dung gia, các ngươi dám đụng đến ta, Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi.

- Mộ Dung gia? Mộ Dung gia tính toán là cái gì? Khúc gia chúng t làm việc gì Huyền Cơ Tông, trước mặt Huyền Cơ Tông, Mộ Dung gia các ngươi cũng dám hung hăng càn quấy? Huống chi chúng ta giết các ngươi ở nơi này thì có ai biết Khúc Như Phong ta làm?

- Hắc hắc hắc, Khúc đại ca nói đúng, nói nhảm với bọn chúng nhiều làm gì?

- Mộ Dung gia cũng chỉ uy phong trong Hạo Thiên đế quốc mà thôi, nếu đặt trên Mộng Cảnh bình nguyên cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.

Vài tên võ giả cười lạnh liên tục, bọn họ dùng một ít ô ngôn uế ngữ châm chọc, hiển nhiên thập phần khinh thường lời của thiếu niên Mộ Dung gia nói chuyện.

Đồng thời động tác tay của bọn chúng không ngừng, ra tay càng lăng lệ ác liệt, hiển nhiên đã chuẩn bị hạ tử thủ.

- Thành thiếu gia, xem ra Khúc Như Phong thật sự có can đảm động thủ, lát nữa ta sẽ tận lực ngăn cản hắn một lát, ngươi nghĩ biện pháp chạy đi, nhớ kỹ chạy ra bên ngoài sơn mạch, sâu trong sơn mạch mới có thể giúp bọn họ có một ít hi vọng chạy trốn.

Tên đầu lĩnh hộ vệ cố sức ngăn cản đối phương, âm thầm truyền âm.

Hắn vừa mới phân tâm, trường kiếm trong tay Khúc Như Phong run lên đâm vào cánh tay của hắn, đầu lĩnh hộ vệ lui về phía sau, sau đó lấy ra một viên thuốc nuốt vào bụng, hắn không dám phân tâm lần nữa.

Lúc này người mạnh nhất trong hộ vệ vết thương chồng chất, đám võ giả vây công làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, bọn chúng toàn lực thúc dục binh khí trong tay, muốn thừa cơ chém giết đám hộ vệ.

Mấy người kia cầm huyền binh nhưng không đánh trúng tên đầu lĩnh hộ vệ, bởi vì có vòng xoáy xuất hiện che chở đối phương.

Diệp Huyền chỉ dùng một kiếm, Long Văn kiếm mang theo kiếm khí màu xanh đánh bay huyền binh của hai tên cường giả Vũ Tông ngũ giai nhị trọng.

Thời điểm này mọi người kịp phản ứng, không biết lúc nào đã có một tên thanh niên xuất hiện tại khu đất trống.

- Xảy ra chuyện gì?

Đầu lĩnh Khúc Như Phong dò hỏi hai tên thủ hạ.

Hai tên võ giả lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, sững sờ nhìn Diệp Huyền cầm Long Văn kiếm cả buổi không kịp phản ứng.

Khí tức trên người đối phương vô cùng hùng hậu nhưng so ra kém hai người bọn họ, cho dù hai người tiêu hao lớn trong chiến đấu vừa rồi nhưng liên thủ uy lực to lớn, cũng không phải một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi dùng một kiếm đánh bay.

Trong nội tâm nghi hoặc không nhỏ, hai người lắc đầu, thấp giọng nói:

- Khúc đại ca, chúng ta cũng không rõ lắm, người trẻ tuổi kia hơi cổ quái, một kiếm vừa rồi cũng không phải đầu cơ trục lợi, mà là trực tiếp chính diện đánh lui chúng ta.

Khúc Như Phong nghe hai người kinh ngạc như vậy, hắn biết rõ thực lực hai tên thủ hạ của mình, nhìn khí tức thiếu niên này tuyệt đối không giống một người có thể đánh lui hai thủ hạ của hắn, vừa rồi...