Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 437: Cổ trận quỷ dị (2)




Một khi Ảnh Sát Môn chĩa mũi nhọn vào Diệp gia, trận pháp ngũ cấp chẳng thể ngăn cản tập kích của đối phương được.

Sau khi tự hỏi hồi lâu, cuối cùng Diệp Huyền quyết định tiếp tục xây phủ đệ trên nền trụ cột là Mê Không Trận.

Mê Không Trận thượng cổ này bố trí ở đây đã mấy nghìn năm, nếu trong mấy nghìn năm này đều an ổn vô sự thì chỉ cần cẩn thận một chút, chắc sẽ không trùng hợp xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa thứ được che giấu dưới đáy Mê Không Trận chưa chắc đã là cái gì nguy hiểm.

Quan trọng nhất là, Diệp Huyền lợi dụng Mê Không Trận này để bảo vệ Diệp gia chỉ là kế sách ứng phó tạm thời, qua hai năm nữa thực lực của hắn khôi phục thêm một ít rồi, ắt hẳn sẽ biết bên dưới Thiên Húc hành tỉnh cất giấu cái gì, đến khi đó nếu có nguy hiểm thật thì chuyển dời Diệp gia đi cũng chưa muộn.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền hạ ngay quyết định.

Với tu vi hiện tại của hắn còn chưa đủ để một mình bố trí một trận pháp lục cấp, mà ngoài hắn ra thì Diệp gia cũng chẳng còn trận pháp sư nào làm nên trò trống, để tộc nhân của mình nắm giữ được Mê Không Trận, Diệp Huyền nhất định phải tiến hành thay đổi một số thứ trên trụ cột Mê Không Trận vốn có.

Diệp Huyền không tùy tiện động thủ mà cẩn thận quan sát hồi lâu, sau đó mới vạch kế hoạch trong lòng.

Một vài tài liệu Diệp Huyền yêu cầu nhanh chóng được vận chuyển tới.

Mê Không Trận vô cùng độc đáo và cường đại, vượt qua cả năng lực bố trí của Diệp Huyền hiện tại, còn chưa kể đến trận pháp viễn cổ cực kì đặc thù. Song trận pháp học trải qua nhiều năm phát triển như thế, dù vô số trường phái trận pháp thượng cổ đã thất lạc trong sông dài lịch sử nhưng thuật học về trận pháp vẫn đang không ngừng tinh giản và lão luyện hơn. Với Diệp Huyền mà nói, thay đổi vài đường cơ bản trong trận chẳng phải là chuyện đặc biệt khó khăn gì.

Cho dù là thế, Diệp Huyền cũng mất hơn nửa tháng ròng rã mới có thể hoàn thành triệt để việc cải tạo Mê Không Trận.

Trong thời gian nửa tháng ấy, với sự trợ giúp của mười vạn đại quân mà Lý Dật Phong mang đến, phủ đệ Diệp gia cũng xây dựng xong xuôi, một tòa kiến trúc vô cùng xa hoa rộng mênh mông bát ngát cuối cùng cũng hiển hiện trước mắt mọi người.

- Gia gia, phụ thân, bá bá, nơi đây chính là trung tâm khống chế của Mê Không Trận, thật ra nó có thể di động đấy. Mọi người xem, thứ thực sự quan trọng nhất ở đây là quả khống chế cầu này, khống chế cầu là do con luyện chế bằng thủ pháp đặc thù, chỉ có huyền lực hình thành từ việc tu luyện công pháp Vô Song Địa Diệt Công mới có thể luyện chế khống chế. Con còn đưa phương pháp khống chế Mê Không Trận vào bên trong đó, chỉ cần mọi người dùng huyền thức thẩm thấu vào là biết được phương pháp khống chế Mê Không Trận ngay thôi.

- Vậy sao?

Nghe Diệp Huyền nói vậy, lão gia tử nhất thời vui vẻ hẳn lên, ông đặt tay phải lên thủy tinh cầu, huyền thức khống chế huyền lực tiến vào trong đó, chỉ một chớp mắt sau, từng đường từng góc của cả tòa phủ đệ đã hiển hiện rõ ràng trong tâm chí ông, đồng thời trên mặt kính trước mặt cũng hiện ra con đường lui tới của rất nhiều tộc nhân trong tòa phủ này.

Lão gia tử học tập đơn giản một chút thì đã nắm vững phương pháp khống chế, ông vừa động tâm niệm thì cả Diệp Vương phủ đệ đã biến mất không rõ tung tích chỉ trong nháy mắt, người bị vây hãm trong phủ đệ lập tức thấy như mình rơi vào một mảnh sương mù mịt mờ, không cảm giác nổi bốn phía, thậm chí còn hoàn toàn mất đi liên hệ với đồng bạn của mình.

Một màn bất thình lình diễn ra như thế làm cho rất nhiều người hầu kẻ hạ và tộc nhân Diệp gia hoảng hốt lên, chỉ có đám người Âu Dương Tiêu Sơn vốn biết mấy ngày nay Diệp Huyền làm gì là bình tĩnh lại được sau phút cả kinh ban đầu.

Lão gia tử lại động tâm niệm thêm lần nữa, sương mù đầy trời biến mất, Diệp Vương phủ đệ lại hiện ra trước mắt mọi người.

- Gia gia, người vừa thi triển hiệu quả mê trận của Mê Không Trận, trừ cái này ra, chỉ cần người muốn thì còn có thể vây khốn địch nhân ở bất cứ khu vực nào của đại trận, sau đó lệnh cho tộc nhân đánh tan từng bộ phận của chúng. Không chỉ như thế, Mê Không Trận cải tiến xong còn có hiệu quả công kích nhất định, có thể dễ dàng tiêu diệt cường giả như thiên võ sư tứ giai, song đối với võ tông trên ngũ giai thì hiệu quả không tốt được như thế, chỉ có thể làm cho họ luống cuống tay chân một chút mà thôi.

Diệp Huyền giải thích chi tiết.

- Ha ha, tốt lắm, có đại trận này ở đây, Diệp gia ta quả thực đúng là đã có một lớp phòng thủ kiên cố rồi.

Sau khi ba người Diệp Phách Thiên lão gia tử lý giải hết công hiệu của Mê Không Trận, thì cả đám người đều trợn tròn mắt há hốc mồm, mừng rỡ như mở cờ trong bụng, theo như những gì Diệp Huyền nói thì chỉ cần có đại trận này, ngũ giai võ tông căn bản là chỉ có vào mà không có ra, cho dù là lục giai võ tôn đi vào bị vây khốn ở trong đó, không mất mười ngày nửa tháng loay hoay vất vả thì cũng không phá được trận mà bước ra ngoài.

Diệp Phách Thiên lão gia tử lập tức hạ mệnh lệnh xuống, sai người đem cất khống chế cầu vào nơi sâu nhất trong nội viện Diệp gia, hơn nữa còn phải canh giữ nghiêm ngặt, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Diệp gia phủ đệ phân ra nội viện và ngoại viện, ngoại viện là nơi người hầu tạp dịch ở, nội viện là nơi ở của tộc nhân trực hệ Diệp gia, mà nơi sâu nhất ở đây chính là trung tâm cấm địa. Nơi này chỉ có ba người Diệp Phách Thiên lão gia tử, phụ thân của Diệp Huyền Diệp Triển Vân và gia chủ Diệp Triển Hùng là có thể đi vào, trừ họ ra, bất luận là ai trong Diệp gia cũng không được bước vào nửa bước.

Ở nhà thêm một thời gian, mắt thấy thời gian cách Phù Quang Đại Hội chẳng còn lại bao nhiêu, bấy giờ Diệp Huyền mới khởi hành rời khỏi gia tộc, đi đến vương thành.

Đến vương thành, đám người Khô Trần đã sớm chờ lâu đến mỏi cả mắt, nhìn thấy Diệp Huyền trở lại, bấy giờ cả đám mới thở phào một hơi nhẹ nhõm:

- Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi làm lão hủ này đợi lâu quá, ngươi mà còn không về thì lão hủ ta sắp phải đến Thiên Húc hành tỉnh tìm ngươi luôn rồi.

Tuy từ nay đến Phù Quang Đại Hội còn đến hơn một tháng thời gian nhưng Lưu Vân Quốc cách nơi tổ chức đại hội cả tháng đi đường dài dằng dặc, nếu không khởi hành ngay lập tức chỉ sợ là sắp muộn mất rồi.

Sau khi Diệp Huyền tới, đội ngũ tham gia thi đấu của Lưu Vân Quốc lập tức khởi hành.