Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 427: Hồn phù áp chế (1)




Cùng lúc đó, đội ngũ của mấy người Diệp Huyền cũng đã xông tới, trong lòng biết rõ ý của Diệp Huyền cho nên Âu Dương Tiêu Sơn không nói hai lời, giơ tay chém một đao xuống, ánh đao sáng chói trực tiếp chém đình viện xuất hiện một khe rãnh thật dài.

Ầm ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từ bên trong đình viện, nháy mắt liền có mười mấy tên võ giả mặc khôi giáp lao ra, những võ giả này, khí thế trên người của mỗi tên đều vô cùng đáng sợ, cư nhiên đều là cường giả địa võ sư trở lên, trong đó có gần mười người đã đạt tới tứ giai, người mạnh nhất trong số đó chính là tên Phương Thiên Hồng lúc trước trọng thương bỏ chạy, bất quá bây giờ gã nhìn qua đã không còn giống như bị thương nữa, rõ ràng thương thế trên người cũng đã được trị khỏi rồi.

Nhóm cao thủ này tất cả đều là cường giả do Ngụy Hoành đào tạo ra trong bao nhiêu năm nay, cũng một mực trung thành đối với gã, tại thời khắc mấu chốt này, tất cả đều bộc phát ra chiến lực mạnh nhất của mình.

- Bày trận!

Chợt nghe một giọng nói âm lãnh vang lên, mấy chục người nhanh chóng hợp thành một chiến trận, một cỗ hồn lực vô hình lan ra trên chiến trường, bao phủ trên người của những người này, khiến cho khí thế của bọn họ trong nháy mắt liền tăng lên gần gấp đôi.

Một nam tử mặc áo đủ màu đi tới từ phía sau đội ngũ, ánh mắt nhìn về phía mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, mọi người liền có cảm giác giống như bị một con độc xà âm lãnh nhìn chằm chằm.

Trong lòng Diệp Huyền thất kinh, hồn lực trên người đối phương vô cùng hùng hậu và ngưng tụ, giống như thực chất vậy, cư nhiên lại đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, so với Khô Trần trưởng lão phó hội trưởng hồn sư tháp còn mạnh hơn một bậc.

Đối phương rốt cuộc là ai? Tuy rằng trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, nhưng ánh mắt lại không chút ba động, dù sao thì kiếp trước hắn cũng đã gặp qua rất nhiều cường nhân, chỉ là một luyện hồn sư tứ phẩm đỉnh phong, hắn còn không thèm đặt vào mắt, sở dĩ hắn giật mình chính là vì ở Lưu Vân Quốc căn bản không có cao thủ cỡ này mà thôi.

Xem ra lời Ngụy Quang nói lúc nãy là thật, tên kì quái kia rất có thể tới từ một đại thế lực nào đó bên ngoài liên minh thập tam quốc.

- Xú tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi biết được chút ít về trận pháp thì có thể đối nghịch với lão phu được sao? Hôm nay lão phu muốn cho ngươi biết rõ, kết cục khi đắc tội với lão phu, làm người đừng nên quá mức cuồng vọng thì hơn.

Lữ Hạo âm lãnh lên tiếng, trong lòng bốc lên sát khí nồng đậm đối với Diệp Huyền.

- Những lời này hẳn là ta nói với ngươi mới đúng, ngươi cho rằng dùng hồn lực tứ phẩm đỉnh phong đó của ngươi, tạo thành võ hồn vô hình, liên hợp một phần nhỏ khí tức võ hồn của những người này lại với nhau thì có thể bắt được mấy người bọn ta hay sao? Nực cười.

Lời nói của Diệp Huyền khiến cho sắc mặt của Lữ Hạo đại biến, lão hoàn toàn không biết vì sao Diệp Huyền lại biết được trình độ hồn lực của mình, chẳng lẽ đối phương cư nhiên là một luyện hồn sư còn cường đại hơn cả bản thân mình hay sao? Lữ Hạo liên tục lắc đầu, chuyện này căn bản không thể nào xảy ra được, chưa nói tới nơi nhỏ nhoi như Lưu Vân Quốc căn bản không thể nào xuất hiện luyện hồn sư cường đại, cho dù có xuất hiện được thì lấy tuổi của đối phương thì sợ là cũng chỉ mới là một luyện hồn sư nho nhỏ vừa mới bước lên con đường luyện hồn sư mà thôi.

Đang lúc nghĩ như vậy, Lữ Hạo liền nhìn thấy Diệp Huyền dẫn theo mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, nhanh chóng vọt lên như mãnh hổ, lão không chút nghĩ ngợi, lập tức thôi động hồn lực, để cho mấy người Phương Thiên Hồng xông lên nghênh chiến.

Đội ngũ cường đại do hai phe tạo thành nhoáng cái liền giống như hai ngọn núi lớn, đụng mạnh vào nhau, các loại huyền lực đủ màu cùng võ hồn chi lực kích phát bốn phía, khắp nơi đều là tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai không dứt.

Hai bên chỉ vừa mới tiếp xúc một cái, sắc mặt của Lữ Hạo đã đột nhiên biến sắc, bởi vì lão hoảng sợ phát hiện ra, tại hồn lực tứ phẩm đỉnh phong của mình gia trì, lúc đám người bên phía Ngụy Hoành va chạm cùng với đội ngũ do Diệp Huyền khống chế thì lập tức tan rã cực nhanh, giống như trứng gà đập lên tảng đá vậy.

Chuyện này không thể nào, trong lòng Lữ Hạo dâng lên nỗi kinh sợ, tuy rằng nhân số của đối phương đông gấp đôi so với bên này, hơn nữa tổng thể thực lực cũng mạnh hơn không ít, nhưng có hồn lực tứ phẩm đỉnh phong của lão gia trì, dựa theo suy nghĩ vốn có của lão thì thực lực của đội ngũ bên phía lão đã hoàn toàn vượt qua đối phương mới đúng, nhưng thật sự không thể ngờ tới cư nhiên lại bị đối phương chèn ép ngược lại.

Đối phương rốt cuộc là thi triển trận pháp gì đây? Cư nhiên có thể khiến cho nhiều người bộc phát ra được thực lực như vậy, hơn gấp đôi so với thực lực vốn có, loại đại trận này cho dù là lúc ở trong tông môn của lão cũng chưa từng nghe nói qua.

Trong lòng Lữ Hạo vô cùng chấn động, chỉ là lúc này không có nhiều thời gian để cho lão chấn kinh nữa, bởi vì đội ngũ của Diệp Huyền đã dùng khí thế thái sơn đè áp xuống, còn bên phía phủ thành chủ thì cũng liên tục lùi lại, nếu như lão còn không mau nghĩ cách thì chỉ sợ chốc lát nữa thôi, đội ngũ bên lão sẽ triệt để bị tiêu diệt.

Thấy tình cảnh thế này, Lữ Hạo không chút nghĩ ngợi, đột nhiên giơ tay ném một cái trận bàn ra, trận bàn nhanh chóng bắn ra một đạo bạch quang, bao phủ toàn bộ nhóm người Diệp Huyền vào bên trong, một cỗ khí tức huyền lực khủng bố tỏa ra từ bên trong bạch quang, trận bàn này là một sát trận ngũ cấp mà Lữ Hạo mang ra từ tông môn, uy lực vô cùng cường đại, đủ để dễ dàng giết chết cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai, là một trong những đòn sát thủ của lão.

Chỉ là khiến lão không thể ngờ tới chính là trong nháy mắt khi lão vừa mới phóng xuất sát trận này ra thì trong tay Diệp Huyền cũng nhanh chóng xuất hiện vài cây trận kỳ, trong nháy mắt ném ra ở bên trong sát trận của Lữ Hạo, đúng lúc cắm lên trận nhãn trong sát trận mà Lữ Hạo bố trí, nhoáng cái liền phá giải sát trận của lão.

Trong lòng Lữ Hạo lúc này không thể nào bình tĩnh được nữa, nhìn Diệp Huyền như gặp phải quỷ vậy, sát trận này của lão chính là sát trận ngũ cấp, ở nơi nhỏ như Lưu Vân Quốc tuyệt dối là trận bàn vào hàng nghịch thiên, không ngờ đối phương vừa mới ra tay một cái thì không kiên trì nổi mấy giây, nháy mắt liền bị thiếu niên này phá vỡ, trong lòng Lữ Hạo lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là, đối phương còn là người hay không?