Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 415: Máu chảy thành sông (2)




- Dạ, đại nhân!

Lưu Vân Phong quát khẽ một tiếng, đánh về phía Ngụy Quang.

- Lưu Vân Phong, tên phản đồ nhà ngươi.

Âu Dương Phong gầm lên một tiếng, muốn ngăn cản đối phương, nhưng lại bị những thành vệ quân khác ngăn lại, ầm ầm ầm, mấy người kia đánh ra vài chưởng, Âu Dương Phong liền phun ra một búng máu tươi, liên tục lùi về phía sau.

- Ngụy Quang, hãy giơ tay chịu trói đi.

Cơ hội biểu hiện tốt như vậy, Lưu Vân Phong sao có thể bỏ qua được kia chứ, ánh mắt của gã trở nên sắc bén, dốc hết toàn bộ thực lực, đối mặt với Ngụy Quang cũng không hề nương tay chút nào, đánh qua mấy lượt, Ngụy Quang liên tục lùi lại phía sau, cước bộ lảo đảo, Lưu Vân Phong đột nhiên đánh lên một chưởng, đánh trúng ngực của Ngụy Quang.

Chỉ nghe bùm một tiếng, Ngụy Quang nặng nề bay ra ngoài, trong miệng phun máu ồ ồ, xương sườn nháy mắt liền gãy nát một nửa.

- Lưu Vân Phong, ngươi….

Ngụy Quang hoảng sợ mở miệng, lại bị Lưu Vân Phong đạp một cước lên ngực, đau đớn kịch liệt lại khiến cho gã lại phun ra một búng máu nữa.

Lưu Vân Phong nhanh chóng bắt trói Ngụy Quang lại, giải tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ xuống nói:

- Đại nhân, tội nhân Lưu Vân Phong may mắn không làm nhục sứ mệnh.

Một bên khác, Âu Dương Phong cũng bị mấy cấm vệ quân liên thủ bắt trói, khóe miệng của gã vẫn còn trào máu tươi, ánh mắt hung tợn, chửi ầm lên:

- Tên chết tiệt kia, có ngon thì ngươi cứ giết ta đi, bằng không đợi lát nữa nếu như ngươi rơi vào trong tay ta thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết….

Phập!

Gã còn chưa nói xong thì đột nhiên một đạo đao quang xuất hiện, thủ cấp Âu Dương Phong trợn trừng hai mắt bay thẳng lên trời, máu tươi phun ra cao hơn một trượng.

- Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Diệp Huyền thản nhiên nói một cách nhẹ nhàng hời hợt.

Hít!

Tất cả mọi người có mặt ở đây nhịn không được mà hít vào một ngụm lãnh khí, hoảng sợ nhìn Diệp Huyền, thống lĩnh phủ thành chủ của tỉnh thành, thiên võ sư tam trọng tứ giai, một trong những cao thủ hàng đầu của Thiên Húc hành tỉnh, Âu Dương Phong thống lĩnh lại bị đối phương nói giết là giết, bộ dạng nhẹ nhàng giống như chỉ giết chết một con gà, khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi không thôi, toàn trường lập tức im phăng phắc.

Trong đại sảnh, một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng, sau đó liền nghe thấy tiếng lộp bộp vang lên, đầu của Âu Dương Phong lăn vài vòng trên mặt đất, lúc này mới dừng lại, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ không dám tin, rõ ràng gã cũng không ngờ, đối phương cư nhiên lại quả quyết như vậy, nói giết là giết, căn bản không có nửa phần do dự.

- Ngụy Quang thiếu gia đúng không? Nếu như ngươi muốn chết thì ta cũng có thể thành toàn giúp ngươi.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Quang, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

Ực!

Nuốt một ngụm nước bọt xuống, Ngụy Quang chỉ cảm thấy dưới đũng quần chợt lạnh toát, sau đó liền có một mùi khai ngai ngái bốc lên, gã cư nhiên sợ tới mức tè trong quần.

- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Âu Dương Tiêu Sơn đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hỏi dò.

- Đi tới phủ thành chủ.

Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng:

- Cũng đừng để cho tên Ngụy Hoành kia nhận được tin tức mà bỏ chạy, Ngụy gia này làm nhiều việc ác như vậy, hôm nay ta muốn giết sạch không chừa lại một tên nào, để cho nơi này máu chảy thành sông.

Bản thân Diệp Huyền không phải kẻ hiếu sát, nhưng lần này kể từ sau khi tiến vào Thiên Húc hành tỉnh, những gì Ngụy gia này làm cũng khiến sát ý trong lòng hắn bùng lên, huống hồ gì, Ngụy gia này còn dám ra tay với gia tộc của hắn, không giết Ngụy Hoành thì trong lòng Diệp Huyền sẽ không chịu dừng lại.

Rất nhiều võ giả xung quanh nghe thấy vậy thì sợ tới mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Thầm nghĩ: Rốt cuộc là tiểu tử này có địa vị thế nào đây, cư nhiên dám không kiêng nể gì như vậy, chẳng lẽ là vị vương tử điện hạ nào đó hay sao? Nhưng dù cho là vương tử điện hạ cũng không dám tùy tiện mở miệng một cái liền nói muốn giết tỉnh đốc của một tỉnh như vậy chứ, huống hồ gì, lúc nãy rõ ràng nghe nói tiểu tử này hình như là đệ tử Diệp gia mà.

Chỉ có cấm vệ quân đứng bên cạnh Diệp Huyền là liên tục xoa tay, vô cùng hưng phấn.

Kể từ sau khi đi theo Diệp Huyền tới nay, thực lực của bọn họ đều tăng lên một phần, đặc biệt là sau khi tổ hợp thành Bách Liên Đại Trận thì càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nghĩ tới chuyện có thể diễn luyện trong lúc chiến đấu, trong lòng họ hưng phấn khỏi bàn.

Cả đám người rời khỏi phường thị, rồng rắn nối đuôi nhau đi về phía phủ thành chủ.

- Huyền nhi, đám người bên cạnh ngươi rốt cuộc có địa vị thế nào vậy? Xem thực lực của bọn họ mạnh như vậy, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian rời khỏi thành đi, bằng không đợi tới lúc Ngụy Hoành tỉnh đốc kịp phản ứng thì chúng ta khó mà chạy thoát được. Tuy rằng thực lực của mấy người này rất mạnh, nhưng Ngụy Hoành chính là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, thủ hạ có rất nhiều cường giả, đệ nhất cao thủ Phương Thiên Hồng lại là võ tông nhất trọng, bất kể thế nào đi nữa, chúng ta cứ rút lui trước là hơn.

Trong lòng mấy người Diệp Phách Thiên lão gia tử vẫn có chút không yên.

Chỉ có Diệp Triển Vân là không ngừng đánh giá đứa con trai này của mình, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

- Ha ha ha, các ngươi biết sợ là được rồi, ta khuyên các ngươi mau thả ta ra đi, bằng không đợi tới lúc Phương Thiên Hồng tiền bối tới đây thì các ngươi sẽ tiêu đời.

Ngụy Quang cả người đầy máu ở giữa đoàn người liền nghiến răng cười lạnh nói.

- Sao ngươi thích nói nhảm nhiều vậy, Phương Thiên Hồng gì chứ, nếu như hắn dám tới thì tiểu gia ta sẽ cho hắn đẹp mặt.

Trần Tinh đá một cước lên mặt của Ngụy Quang, nói với vẻ khinh thường.

- Xú tiểu tử, ngươi dám đạp ta!

Bị Trần Tinh đạp một cái lên mặt, sắc mặt của Ngụy Quang đỏ lên, cả giận mắng.

- Đạp ngươi thì đã sao?

Trần Tinh trừng gã một cái:

- Bị bắt làm tù binh rồi mà cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy, tiểu gia ta chẳng những đánh ngươi mà còn muốn đập ngươi nữa.

Gã vừa nói xong thì vội vàng xông lên phía trước, đập cho Ngụy Quang một trận ra trò, chỉ mới một lát thôi, mặt Ngụy Quang liền sưng vù như đầu heo, chỉ còn lại đôi mắt nho nhỏ phát ra quang mang oán độc.

- Mẹ kiếp, ngươi còn dám trừng ta.

Trong lòng Trần Tinh khó chịu, gã lại là kẻ không biết sợ là gì, lại quay sang tẩn cho Ngụy Quang một trận, đồng thời cười ha hả nói:

- Sướng thật, đúng là thoải mái, Trần Tinh ta sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên đánh đập con trai của tỉnh đốc, đúng là đã tay.