Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 315: Phong vân bảng đệ nhất




Tình hình ở nơi này thật ra đã sớm hấp dẫn không ít học viên tụ lại xem, nghe thấy Trần Tinh nói như vậy thì mấy học viên kia liền buồn cười, lập tức cười phì một cái, chỉ là mấy người kia vừa cười thành tiếng thì lập tức cảm thấy không đúng, vội vàng mím môi, lộ ra vẻ sợ hãi.

Người bị mỉa mai thành ngựa với khỉ chứ không phải chó mèo gì đó này chính là Vương Đạo đứng đầu trên phong vân bảng của học viện, bị tên này ghi hận thì tuyệt đối có thể khiến cho mấy người bọn họ sống không bằng chết.

Luận dung mạo, kì thực Vương Đạo cũng xem như có chút tuấn lãng, chỉ là mặt của gã hơi dài một chút, nhưng chịu khó chăm chút, lại búi tóc đẹp đã, nhìn qua cũng có chút khí chất phong độ phiên phiên.

Chỉ là Trần Tinh vừa nói như vậy thì lập tức liền phóng đại khuyết điểm mặt dài của gã lên vô hạn, cẩn thận ngó lại một cái thì đúng là giống ngựa khỉ thật đấy.

- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết.

Trong mắt Vương Đạo lóe ra một đạo lãnh quang, đột nhiên đánh một quyền về phía Trần Tinh, một dòng sông băng do khí lạnh hình thành muốn đóng băng Trần Tinh.

Tu vi của Vương Đạo chính là võ sư tam trọng, còn Trần Tinh chỉ mới là võ sĩ nhị trọng, một quyền này đánh xuống, cho dù Trần Tinh mạnh tới đâu đi nữa thì cũng sẽ bị trọng thương.

Diệp Huyền thấy thế thì tức giận, trở tay đánh ra một quyền.

Ầm ầm ầm!

Hai đầu quyền va nhau trên không trung, chỉ nghe có tiếng băng nứt vỡ răng rắc vang lên, thân hình Diệp Huyền vẫn nguyên vẹn không nhúc nhích, còn Vương Đạo thì không khống chế được mà lui lại một bước.

- Đứng đầu phong vân bảng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Diệp Huyền lạnh lùng nói, trong lòng đã sinh ra sát cơ, người này vô thanh vô tức liền hạ thủ với Trần Tinh, nếu như không phải lần này có mình ở đây thì Trần Tinh phỏng chừng đã mất nửa cái mạng rồi.

- Hảo tiểu tử, ta vốn nghe nói ngươi có thực lực phi phàm, muốn mời chào ngươi, để ngươi trở thành một thành viên của Thái Tử Minh ta, bây giờ, nếu như hôm nay ta không dạy cho ngươi một bài học, khiến cho ngươi quỳ xuống xin tha ngay tại chỗ này thì Vương Đạo ta sẽ không mang họ Vương.

Vương Đạo cắn răng lên tiếng, trong giọng nói lộ ra sát ý.

- Hay cho một cái không mang họ Vương, ai không biết còn tưởng rằng Huyền Linh học viện này là do ngươi mở đấy.

Đúng lúc này, từ phía xa liền có một tiếng cười lạnh truyền tới, mọi người nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ người này là ai vậy? khẩu khí lớn thật đấy.

Mọi người quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy từ xa có ba người đi tới, trên người mỗi người đều phóng xuất ra khí tức nồng đậm.

Mấy người Vương Đạo nhìn thấy đối phương thì lập tức biến sắc:

- Bát vương tử điện hạ, Thái Tử Minh ta làm việc hình như không đụng chạm gì tới điện hạ ngươi đúng không?

Người tới chính là ba người Triệu Duy, Thanh Lăng và Tả Lưu.

- Diệp Huyền huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.

Chỉ thấy Triệu Duy cũng không thèm nhìn tới Vương Đạo một cái, mỉm cười đi tới trước mặt Diệp Huyền, ôm tay chào đối phương một cái.

- Triệu huynh.

Diệp Huyền mỉm cười.

- Diệp Huyền, đã lâu không gặp.

Thanh Lăng cũng mỉm cười lên tiếng.

- Mới có mấy ngày thôi, làm gì tới mức đã lâu.

Diệp Huyền sờ sờ mũi.

Hai mắt Trần Tinh sáng ngời, kinh hô:

- Huyền thiếu, ngươi cưa thêm một mỹ nữ từ khi nào vậy, còn có thiên lý hay không?

Thanh Lăng nghe xong thì mặt đỏ bừng, đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Trần Tinh, ánh mắt sắc bén tới mức khiến cho Trần Tinh cảm hấy hít thở không thông, khiến gã sợ tới mức tranh thủ thời gian trốn tới sau lưng Diệp Huyền.

- Thanh Lăng đừng trách, tính tình của hắn là như vậy đấy.

Diệp Huyền mỉm cười giải thích.

Thần sắc của Thanh Lăng lúc này mới đỡ hơn, nàng có dung mạo diễm lệ, tu vi lại cao, cả học viện này không biết có bao nhiêu học viên có ý với nàng, mỗi người ở trước mặt nàng đều ra vẻ hào hoa phong nhã, cố gắng biểu hiện tốt nhất, làm gì có ai dám nói năng kiểu đó trước mặt nàng.

Chỉ là lúc trước bị Trần Tinh nói như vậy, lại khiến nàng lơ đễnh nhìn Diệp Huyền một cái, trong lòng mơ hồ cảm thấy tìm một phối lữ như Diệp Huyền cũng không tệ, điều này khiến cho chính bản thân nàng cũng cảm thấy lắp bắp kinh hãi.

Thấy mấy người kia, đám học viên đứng vây xem không khỏi giật mình, chẳng trách mấy người Diệp Huyền lại không sợ Thái Tử Minh, hóa ra hắn là người của bát vương tử điện hạ.

Vương Đạo có kiêu ngạo tới đâu đi nữa, nhưng ở trước mặt Triệu Duy gã cũng không dám bất kính gì, chỉ là mệnh lệnh mà đại vương tử đã giao, gã không dám không nghe, trầm giọng nói:

- Bát vương tử điện hạ, người này đắc tội với Thái Tử Minh ta, hủy danh dự của Thái Tử Minh, đại vương tử tự mình hạ lệnh, để ta nghiêm trị đối phương, kính xin điện hạ đừng nhúng tay vào, nếu không thì đại vương tử tức giận…

Triệu Duy thản nhiên nhìn gã một cái:

- Ta đang nói chuyện với Diệp Huyền huynh đệ, hình như không tới phiên ngươi xen vào.

Vương Đạo biến sắc, tuy rằng thân phận gã không bằng Triệu Duy, nhưng dẫu gì gã cũng là người đứng đầu trên phong vân bảng của học viện, luôn làm việc theo lệnh của đại vương tử, đã bao giờ bị người ta nói nặng như thế này.

Chỉ là nghĩ tới thân phận của Triệu Duy xong, gã chỉ có thể cắn răng nuốt cơn giận vào bụng.

- Bát vương tử điện hạ, ngươi làm như vậy, ta rất khó trở về phục mệnh, kính xin điện hạ lui bước.

Vương Đạo dường như đã hạ quyết tâm, lạnh giọng mở miệng.

Ở trong vương thất, trước mắt người có quyền lực nhất, thế lực lớn nhất chính là đại vương tử và tứ vương tử, trong đó, đại vương tử càng ẩn ẩn có danh xưng thái tử, còn bát vương tử này, tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng tạm thời còn không là gì hết.

Gã nay đã đầu phục đại vương tử, nếu như chỉ bị bát vương tử nói mấy câu liền sợ tới mức không dám làm gì, để cho đại vương tử biết được thì tuyết đối sẽ khiến cho đại vương tử không vui, gã tin tưởng, dù cho mình có đắc tội với bát vương tử đi nữa, đại vương tử cũng sẽ bảo vệ mình.

Cho nên, dù cho có đắc tội với bát vương tử đi nữa, sau này có phải chịu không ít khổ thì gã cũng phải làm thỏa đáng chuyện đại vương tử đã giao, tới lúc đó địa vị của mình ở trong mắt của đại vương tử tự nhiên sẽ lên như nước dâng thuyền, đợi tới lúc đại vương tử đăng cơ thì mới có thể kiếm được một chức vị cao.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Vương Đạo nhìn về phía Triệu Duy cũng không còn kính sợ như trước nữa.

Triệu Duy thế nào cũng không ngờ, Vương Đạo cư nhiên dám nói chuyện với mình kiểu đó.