Diệp Huyền lắc đầu, lấy ra một viên hồn tinh đưa cho Triệu Duy:
- Triệu huynh, nơi này có một viên hồn tinh, ta nghĩ hẳn là sẽ rất có ích cho việc đề thăng võ hồn của ngươi.
Triệu Duy tiếp nhận hồn tinh, nhìn qua một cái thì lập tức vô cùng giật mình, hồn tinh mà Diệp Huyền đưa cho gã cư nhiên chính là hồn tinh của thiểm điện điêu.
Nhìn thấy mấy người đều nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Diệp Huyền bèn giải thích:
- Lúc ta đang chạy trốn thì tình cờ gặp phải một con thiểm điện điêu, ta nghĩ tới có thể Triệu huynh ngươi cần tới, cho nên nghĩ hết cách giết được nó, không ngờ thật dúng là có thể phát huy công dụng rồi.
Hồn tinh của thiểm điện điêu này, là do Diệp Huyền tiện tay lấy ra một viên trong số hơn trăm viên hồn tinh bên trong trữ vật giới chỉ của Mạc Sâm, bên trong trữ vật giới chỉ Mạc Sâm có chứa lượng lớn hồn tinh của những huyền thú bị gã giết chết, ước chừng hơn một trăm viên, hơn nữa đủ mọi chủng loại, gần như thuộc tính nào cũng có.
Lấy ra một viên trong số đó đối với Diệp Huyền mà nói chẳng là gì hết.
Triệu Duy thì kích động tới mức không biết nên mới gì, lần này gã đi vào cấm địa vương thất chính là vì hồn tinh của thiểm điện điêu, mắt thấy sắp không thể nào thực hiện được thì cư nhiên cuối cùng lại có được, khiến cho gã vô cùng cảm kích Diệp Huyền.
- Diệp Huyền huynh đệ, đại ân không lời nào nói hết, sau này chuyện của ngươi chính là chuyện của Triệu Duy ta.
Triệu Duy kích động nói cảm tạ sau đó vội vàng cầm lấy hồn tinh, đi tới một khu đất trống kế bên, bắt đầu đề thăng võ hồn.
Nửa canh giờ sau, khí tức toàn thân của Triệu Duy rốt cuộc đại trướng lên.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu của gã xuất hiện một võ hồn có hình dạng một con chồn màu đen, toàn thân lóe lên lôi quang, bên ngoài võ hồn thì có hai đạo quang hoàn màu bạc đang xoay quanh.
- Ha ha ha, cư nhiên là tinh hoàn màu bạc, Diệp Huyền huynh đệ, cảm ơn ngươi, như vậy thì Triệu Duy có hy vọng đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng của học viện rồi.
Vẻ mặt của Triệu Duy vô cùng kích động, tinh hoàn màu bạc, đại biểu cho hồn tinh mà gã hấp thu đã đạt tới cực hạn rồi, hiển nhiên hồn tinh mà Diệp Huyền đưa cho gã chính là hồn tinh của một con thiểm điện điêu nhị giai đỉnh phong.
Có võ hồn nhị tinh gia trì, lại thêm thực lực của bản thân gã, muốn từ vị trí thứ tư nhảy lên vị trí đứng đầu trên phong vân bảng cũng rất có khả năng.
Lúc này Triệu Duy cũng cảm khái không thôi vì hành động mời Diệp Huyền cùng đi của mình, sự cảm kích đối với Diệp Huyền cũng đã lên tới mức độ kinh người
Có thể nói, nếu như không phải nhờ có Diệp Huyền thì lần lịch lãm này, ngoại trừ bản thân gã ra, toàn bộ đều phải bỏ mạng ở trong phong lôi động quật này rồi, còn chính bản thân gã cũng không cách nào đề thăng võ hồn lên tới nhị tinh được.
Sau khi võ hồn của gã đột phá, bốn người Diệp Huyền cũng tiến vào trong phong lôi động quật lần nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Tuy rằng bốn người thiếu mất hai người, không thể phát huy toàn bộ uy lực của nhất thống trận pháp, nhưng so với lúc tiến vào thì thực lực của bốn người đều tăng lên không ít, liên thủ cùng nhau, bốn người cũng bình an ra khỏi phong lôi động quật.
Lúc trở về, một đường đi tới mọi người cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
- Là các ngươi, không ngờ mấy người các ngươi cư nhiên còn có thể sống sót đi ra từ bên trong, lão bát, thủ hạ của ngươi đúng là có thể giữ được mạng sống!
Bốn người vừa mới trở lại doanh địa thì một thanh âm đầy kinh ngạc liền truyền tới từ bên cạnh.
Mọi người nhìn về phía nơi phát ra thì lập tức nhìn thấy lục vương tử mặt mày khó coi đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
- Lục ca, việc mấy ngày hôm trước ta nhớ kỹ rồi, sau khi trở về ta nhất định sẽ bẩm báo lên với phụ vương.
Triệu Duy trầm giọng nói.
- Ha ha ha.
Lục vương tử nghe xong thì cười lạnh, không nhiều lời nữa, ánh mắt âm trầm lập tức rơi lên người Diệp Huyền:
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm.
Thanh âm của gã vô cùng âm trầm, ẩn chứa sát khí vô cùng nồng đậm.
Chuyện mấy ngày trước gã vẫn còn nhớ rõ, nếu như không phải gã trở về doanh địa kịp thời thì chỉ sợ tiểu đệ đệ của gã đã triệt để phế đi rồi.
Cho dù là như vậy, sau khi trị liệu xong, mấy ngày nay hạ thân của gã cũng đau đớn vô cùng, hơn nữa, căn cứ theo những gì luyện đan sư trị liệu cho gã nói thì tuy rằng giữ lại được, nhưng công năng cũng đã bị tổn thương nặng nề, sau này mỗi lần gã lâm trận làm chuyện đó cũng sẽ không vượt quá nửa phút.
Sau khi lục vương tử trị liệu xong thì lập tức tìm nữ nhân thử, quả nhiên đúng như những gì luyện đan sư kia nói, gã vừa mới cắm vào cơ thể đối phương còn chưa làm được mấy cái thì đã bắn ra, căn bản không thể khống chế được.
Triệu Cương gã đường đường là lục vương tử, cư nhiên lại biến thành ‘Triệu Nhuyễn’
Cứ nghĩ tới việc sau này mình không thể nào hưởng thụ được khoái cảm rong ruổi trên người nữ nhân nữa, sát ý của Triệu Cương đối với Diệp Huyền lại dâng lên hừng hực, khuynh cạn ngũ hồ cũng không dập tắt được.
Gã vốn đang cho rằng, có Mạc Sâm truy sát thì Diệp Huyền sẽ chết ở trong động quật, không ngờ qua vài ngày, gã chờ ở đây mãi mà không thấy Mạc Sâm quay về, ngược lại là mấy người Diệp Huyền lại bình yên đi ra.
Nghĩ tới đây, trên mặt Triệu Cương lại lộ ra một tia bạo ngược, chỉ vào Diệp Huyền tức giận gầm lên:
- Người đâu, mau bắt hắn lại cho ta.
Triệu Cương vừa ra lệnh một tiếng thì từng đội tướng sĩ bên cạnh lập tức cầm vũ khí xông tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Những tướng sĩ ở nơi này đều là cấm vệ quân của vương thất, đương nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của đệ tử vương thất.
- Triệu Cương, ngươi làm vậy là sao?
Triệu Duy biến sắc, liền ngay cả tôn xưng lục ca lúc trước cũng trực tiếp bỏ qua, lạnh lùng nói.
- Muốn làm gì? Tên thủ hạ này của ngươi, mấy ngày trước dám ra tay với ta ở Thanh Huyền Sơn, thiếu chút nữa là đánh chết ta ở trong động quật, mưu sát vương tử là tội lớn, sao hả, lão bát thân ái của ta, chẳng lẽ ngươi muốn bảo vệ hắn hay sao? Mau bắt hắn lại cho ta.
- Ta xem ai dám động tới hắn?
Triệu Duy hét lên một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn về phía tướng sĩ xung quanh.
- Người này chính là huynh đệ của Triệu Duy ta, ai dám động tới hắn chính là động tới Triệu Duy ta.
- Huynh đệ?