Tốc độ thế này cũng khiến cho bản thân Diệp Huyền phải trợn mắt há mồm.
- Quá cường đại rồi.
Cảm thụ hồn lực bên trong cơ thể, Diệp Huyền thì thào tự nói.
Mặc dù bây giờ hắn chỉ mới là võ sư tam trọng, nhưng có loại hồn lực cường hãn tới mức này, lại khiến cho hắn có một loại thể nghiệm không giống bình thường.
Kiếp trước tuy rằng hắn vẫn kinh diễm thiên hạ, nhưng lúc hắn là võ sư tam trọng vẫn chỉ là một luyện hồn sư nhị phẩm, thậm chí còn không có ngưng kết ra bản mệnh hồn ấn, hơn nữa, tinh hoàn võ hồn mà hắn từng có cũng chỉ là màu bạc mà thôi.
Nhưng kiếp này, hắn thân là võ sư tam trọng, chẳng những hồn lực đạt tới tam phẩm trung kỳ, cường độ thân thể có thể nói là nghịch thiên, ngưng kết ra bản mệnh hồn ấn, hai đại võ hồn bên trong tam sinh võ hồn, một cái là tinh hoàn màu đỏ, một cái khác là tinh hoàn màu vàng.
Bất luận là ở phương diện nào đi nữa, Diệp Huyền kiếp này đều vượt xa bản thân hắn ở kiếp trước.
Võ đế cửu thiên là cái gì chứ, kiếp này, hắn nhất định có thể trở lại đỉnh phong, ngạo khiếu thiên hạ.
Cầm lấy trữ vật giới chỉ của Mạc Sâm, Diệp Huyền thu thập hiện trường một chút, mới nhanh chóng rời khỏi động quật.
Hôm nay đã qua một ngày, so với ước định ba ngày cùng mấy người Triệu Duy, Diệp Huyền phải nhanh chóng đi tới cửa ra vào của phong lôi động quật mới được.
Cửa động của phong lôi động quật, ba người Triệu Duy lúc này đang tụ tập cùng một chỗ.
- Điện hạ, bây giờ đã qua thời gian ước định của chúng ta hơn một ngày rồi, Diệp Huyền vẫn còn chưa xuất hiện, có phải là hắn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Tả Lưu nhíu mày, nghiêm giọng hỏi.
- Lúc trước Mạc Sâm chính là đuổi theo Diệp Huyền, lấy thực lực của Mạc Sâm, một khi Diệp Huyền bị hắn đuổi kịp thì sợ là dữ nhiều lành ít.
Thanh Lăng cũng trầm giọng nói.
Sắc mặt của Triệu Duy cũng rất khó coi.
- Chúng ta chờ thêm một chút đi, nếu như Diệp Huyền huynh không xuất hiện nữa thì ba người chúng ta cũng có thể rời khỏi đây trước, chờ ta báo cáo chuyện ở đây lại cho phụ vương thì lại phái người tới tìm tiếp.
Lúc trước gã ước định rõ ba ngày sau gặp lại ở đây, nhưng bây giờ đã là xế chiều ngày thứ tư, Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện, khiến cho trong lòng Triệu Duy không khỏi lo lắng sinh ra suy nghĩ không may.
Bất quá, gã cũng không thể chờ mãi ở đây được, một khi ba người bọn họ gặp lại Mạc Sâm lần nữa thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Ba người đang thảo luận thì đột nhiên có một đạo lưu quang từ xa lướt tới, ba người đầu tiên là cả kinh, đợi tới khi nhìn thấy rõ diện mạo của người đi tới thì lập tức liền lộ ra vẻ vui mừng.
- Ha ha, Diệp Huyền huynh đệ, ta biết ngay là ngươi sẽ không dễ dàng có việc gì mà.
Triệu Duy cười lớn, xông tới, trên mặt của Tả Lưu và Thanh Lăng cũng lộ ra một tia vui mừng.
- Ba vị, để mọi người đợi lâu rồi.
Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng.
- Diệp Huyền huynh đệ, Mạc Sâm không đuổi theo ngươi đấy chứ?
Triệu Duy lo lắng hỏi, đột nhiên, cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, mắt của gã liền trợn tròn.
- Diệp huynh, ngươi đột phá võ sư tam trọng rồi…
Triệu Duy giật mình nói.
Thanh Lăng và Tả Lưu cũng đồng thời nhìn qua, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi.
Bọn họ biết rõ Diệp Huyền là học viên mới, năm nay vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, bây giờ còn chưa tới một năm thì cư nhiên đã đạt tới võ sư tam trọng, khiến cho bọn họ đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
- May mắn mà thôi.
Diệp Huyền chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, nếu như không phải chuyến đi tới Thanh Huyền Sơn này thu hoạch được nhiều như vậy thì hắn ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể đột phá tới võ sư tam trọng.
- May mắn? Diệp Huyền huynh đệ, nếu như lời này để cho học viên khác trong học viện nghe thấy thì ta dám chắc cả đám bọn họ sẽ muốn lao lên bóp chết ngươi.
Triệu Duy cười khổ một cái, gã nhớ rõ, mình cũng là hai năm sau khi gia nhập học viện mới đột phá lên tới võ sư tam trọng, như vậy thôi đã được xem như là một trong số những thiên tài hàng đầu của học viện rồi.
Nhưng bây giờ so với Diệp Huyền thì đúng thật là chẳng là cái gì hết.
Thanh Lăng và Tả Lưu cũng cười khổ không thôi, thiên phú của bọn họ cũng đã hết sức kinh người rồi, nhưng ở trước mặt Diệp Huyền thì lại không có gì đáng giá để khoe khoang hết.
- Đúng rồi, Diệp Huyền huynh đệ, sau đó Mạc Sâm kia có làm gì ngươi không?
Ba người Triệu Duy, sau khi tách ra nửa ngày là lại tụ tập về một chỗ với nhau, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Huyền và Mạc Sâm đâu hết.
- Đương nhiên là không có, ta may mắn tránh thoát một kiếp, sau đó liền một mực nấp ở một chỗ tu luyện, bởi vì đột phá cho nên mới kéo dài một chút, thành ra tới trễ.
Hắn không nói chuyện mình giết chết Mạc Sâm ra, cùng với chuyện con địa long huyền thú bên trong sơn động kia hắn cũng không nhắc tới, dù sao thì mấy chuyện này nói ra thì có vẻ khoa trương quá mức.
- Vậy là được rồi, Mạc Sâm kia về sau cũng không biết chạy đi đâu, mấy ngày nay chúng ta cũng không gặp phải hắn, bất quá mấy ngày nay huyền thú trong sơn cốc này hình như giảm đi rất nhiều.
- Đúng đó, chỉ là điện hạ à, lần này ngươi tới đây là để tìm kiếm thiểm điện điêu, đề thăng võ hồn, lần này không thành công, chỉ sợ phải đi thêm một lần nữa mới được rồi.
- Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta đụng phải lục ca làm gì, chỉ tội nghiệp cho Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh, cư nhiên chết ở trong này, ta cảm thấy thẹn với bọn họ, đợi tới lúc thực lực của ta trở nên cường đại thì nhất định sẽ báo thù cho hai người bọn họ, không giết chết tên Mạc Sâm thì Triệu Duy ta thề không làm người.
Trong mắt Triệu Duy phóng xuất ra một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi, ngay cả người luôn luôn ôn hòa như gã mà cũng lộ ra biểu tình cỡ này thì đủ hiểu trong lòng gã tức giận tới mức nào.
Nghĩ cũng đúng, một lần lịch luyện êm đẹp, cư nhiên vì tên lục vương tử kia mà trực tiếp biến thành một hồi chạy trối chết, chẳng những khiến gã không thể hoàn thành mục đích của mình, mà còn khiến cho Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh đi cùng với gã bỏ mạng lại ở Thanh Huyền Sơn.
Sau khi trở lại Huyền Linh học viện, Triệu Duy biết mình nhất định sẽ bị học viện điều tra một phen, lấy thân phận của gã đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng cơn tức nghẹn trong lòng kiểu gì cũng không thể phát tiết ra được.