Gặp giám thị lệnh thì như gặp hiệu trưởng, bất kỳ lão sư nào cũng không thể cãi lời.
Lô Hạo thật sự không thể tưởng tượng nổi, một phụ đạo viên vừa mới vào học viện năm nay như Vân Ngạo Tuyết lại có được giám thị lệnh.
- Hóa ra Vân lão sư là người của bộ giám thị, là Lô Hạo ta đường đột.
Lô Hạo cúi đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, sau đó quay người đi xuống khỏi đài khiêu chiến.
Thấy giám thị lệnh như thấy hiệu trưởng, nếu như gã còn dám bất kính, một khi bị thẩm tra thì rất có thể sẽ bị khai trừ.
- Không ngờ ngay cả giám thị lệnh mà học viện cũng cho nàng, Lô Hạo này đúng là vô dụng.
Ngô Lương nhìn thấy những chuyện này thì trong lòng buồn bực, gã vốn còn chuẩn bị đợi Lô Hạo phế Diệp Huyền xong, Vân Ngạo Tuyết kiên trì không nổi nữa thì sẽ ra tay cứu viện, lưu lại ấn tượng tốt với Vân Ngạo Tuyết, nhưng không ngờ lại thất bại hết.
- Xem ra, hôm nay không ai cứu được ngươi rồi.
Nhìn vào sắc mặt khó coi của Đồng Hồng, Diệp Huyền xoay người cười lạnh.
- Ngươi không thể phế hắn được.
Đúng lúc này, một cao tầng của Thái Tử Minh bên dưới đài khiêu chiến đột nhiên đứng lên, khiến cho Diệp Huyền quay sang nhìn đối phương.
- Ngươi không thể phế hắn, bằng không, ngươi nhất định sẽ hối hận.
- Thái Tử Minh các ngươi chẳng lẽ không thể nói cái gì khác hay sao? Diệp Huyền ta làm việc gì cũng chưa bao giờ hối hận.
Diệp Huyền lại giơ chân lên lần nữa, khiến cho đối phương cả kinh hô to:
- Đợi đã.
- Ngươi còn muốn nói gì nữa?
Diệp Huyền đưa mắt nhìn đối phương, lại nghe kẻ kia lãnh ngạo nói:
- Ngươi có biết Thái Tử Minh chúng ta là do ai thành lập hay không? Ngươi không động thủ thì còn có khả năng làm hòa với Thái Tử Minh chúng ta, một khi ngươi phế Đồng Hồng, chính là kết thù, ngươi đã nghĩ tới hậu quả hay chưa.
- Người thành lập Thái Tử Minh!
Nghe được câu này, có rất nhiều cường giả biết chút ít về việc này đứng gần đài khiêu chiến đều giật mình.
Đúng đó, tuy rằng Diệp Huyền đánh bại Đồng Hồng, nhưng Đồng Hồng dù sao cũng chỉ là một cái cao tầng của Thái Tử Minh mà thôi, so với người thành lập Thái Tử Minh thì căn bản không phải cùng một tầng thứ, phế Đồng Hồng rồi thì chính là đánh lên thể diện của người nọ, tới lúc đó người nọ tức giận thì cả Huyền Linh học viện đều phải lung lay.
Vân Ngạo Tuyết đứng bên cạnh Diệp Huyền cũng lộ ra vẻ lo lắng.
- Diệp Huyền, người thành lập Thái Tử Minh này không phải chuyện đùa đâu, nếu như có thể thì vẫn nên dàn xếp ổn thỏa thì hơn.
Ngay cả lão sư cầm giám thị lệnh như nàng mà cũng phải có chút cố kỵ sợ hãi người thành lập Thái Tử Minh, không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Diệp Huyền chớp chớp mắt, Đồng Hồng đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trên mặt xuất hiện một tia hy vọng.
- Đúng vậy, ta là người của Thái Tử Minh, nếu như ngươi phế đi ta thì hậu quả của ngươi chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn cả ta, ngươi chắc chắn sẽ chết.
- Ngu ngốc!
Diệp Huyền nghe thấy Đồng Hồng mở miệng uy hiếp thì chân phải đang giơ lên đột nhiên hạ xuống, lập tức có một cỗ huyền khí tinh thuần tiến vào trong huyền hải của Đồng Hồng, ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại tại nơi đó.
Không ai ngờ tới, đối mặt với uy hiếp như vậy, Diệp Huyền cư nhiên vẫn không chút do dự ra tay phế bỏ toàn bộ tu vi của đối phương.
Oong!
Chẳng những phế bỏ tu vi của Đồng Hồng, trong mắt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một đạo thần quang, một đạo hồn lực vô hình lại chui vào bên trong huyền hải đã bị phá hư của gã.
Trên đỉnh đầu Đồng Hồng, quỷ ảnh miêu võ hồn phù hiện, trong hai tròng mắt âm lãnh lộ ra vẻ hoảng sợ, kêu thảm một tiếng, nháy mắt liền hóa thành hư vô.
Huyền hải nghiền nát, võ hồn bị hủy, sau này, Đồng Hồng triệt để trở thành một phế vật, không còn khả năng khôi phục.
- Ngươi…
Đồng Hồng thật không dám tin, dưới tình huống thế này, trong lòng gã vừa mới dâng lên chút hy vọng thì tuyệt vọng lại tới nhanh như vậy.
Gã hận bản thân mình vì sao lại trêu chọc sát tinh như Diệp Huyền, thực tế thì gã và Diệp Huyền cũng không có thù hằn gì với nhau, nhưng cuối cùng, gã lại vì mối thù vặt vãnh này lại trả giá cả đời.
Gã đúng là rất ngu ngốc!
Sau này, bản thân gã đều phải sống lay lắt trong đau đớn và hối hận, lúc này, ngoại trừ hối hận khôn nguôi ra thì oán hận của gã đối với Diệp Huyền cũng đã lên tới cực điểm.
- Ha ha ha.
Đồng Hồng cười thảm, sắc mặt dữ tợn như điên cuồng.
- Diệp Huyền, ngươi phế ta, ngươi cư nhiên dám phế ta, người nọ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, dám phế đi người của Thái Tử Minh, người nọ nhất định sẽ không tha cho ngươi, ở trước mặt hắn, mặc kệ thân phận của ngươi là gì thì cũng hèn mọn như một con kiến mà thôi, ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi hắn là ai đâu.
Không chỉ riêng mình Đồng Hồng mà tất cả thành viên khác của Thái Tử Minh đều khiếp sợ nhìn những gì đang xảy ra, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền đều tràn đập vẻ thương cảm.
Diệp Huyền chỉ sợ còn chưa biết mình đã đắc tội với ai đâu, nếu như nói cho hắn biết thì sợ là sẽ khiến cho hắn hối hận cả đời, thật đáng thương, đúng là đáng thương.
Diệp Huyền thu hồi chân phải, nhìn thấy vẻ điên cuồng của Đồng Hồng, không khỏi cười giễu.
- Người có thể thành lập tổ chức tên gọi Thái Tử Minh ở vương thành này, ngoại trừ bản thân thái tử của vương quốc ra thì còn có ai nữa?
Thanh âm thản nhiên của Diệp Huyền vang lên trên đài khiêu chiến.
- Cái gì?
Tất cả các thành viên Thái Tử Minh đang thương hại nhìn Diệp Huyền đều chấn động toàn thân.
Kẻ này, cư nhiên đã đoán ra được người nọ, nhưng tại sao hắn lại còn…
Ánh mắt chấn kinh của mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, chỉ thấy hắn bật cười:
- Trên đời này, Diệp Huyền ta muốn phế ai thì phế kẻ đó, thiên vương lão tử cũng không thể cản được ta, ai dám động tới ta và bạn bè của ta, mặc kệ người nọ là ai, đều phải thừa nhận lửa giận của Diệp Huyền ta!
Diệp Huyền nói xong thì xoay người rời khỏi đài khiêu chiến, thân ảnh ngày càng đi xa.
Lời nói của Diệp Huyền khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, bao gồm cả hai vị lão sư biết rõ về người thành lập Thái Tử Minh là Lô Hạo và Ngô Lương.
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Diệp Huyền lại quyết đoán phế bỏ Đồng Hồng như vậy.
Thật sự không phải là Diệp Huyền không suy tính tới người kia, mà ngược lại, hắn đã sớm đoán được đối phương là ai, chẳng qua là hắn chỉ nghĩ tới ân oán của hắn và người nọ chứ không phải đối phương cường đại tới mức nào.