Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 215: Một đám dân đen (2)




Tới buổi tối thì hai người Hoa La Huyên và La Chiến đều chưa trở về, chỉ có mỗi mình Lãnh Dĩnh Oánh quay về thôi.

Bất quá Hoa La Huyên và La Chiến đều cho người đưa tin trở về, nói với mấy người Diệp Huyền là đợi Huyền Linh học viện khai giảng thì để bọn họ tự mình đi báo danh, bọn họ vẫn còn không ít chuyện cần xử lý ở vương thành, cho nên tạm thời không thể trở về, đương nhiên, nếu như có chuyện gì cần tìm bọn họ thì có thể tới hiệp hội luyện dược sư và phủ đệ Lý gia.

Đối với hiệp hội luyện dược sư của Hoa La Huyên thì tất cả mọi người đều biết rồi, lão vừa mới trở về đó thuật chức, nhất định có không ít chuyện cần phải làm.

Còn phủ đệ Lý gia mà La Chiến nói cũng khiến cho Lãnh Dĩnh Oánh giật mình kêu lên một tiếng.

- Sao vậy, Lãnh Dĩnh Oánh, chẳng lẽ ngươi biết Lý gia này sao?

Mấy người Phượng Nhu Y đều vô cùng tò mò.

Lãnh Dĩnh Oánh gật đầu, nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc:

- Nếu như ta đoán không lầm thì phủ đệ Lý gia mà La Chiến lão sư nói chắc hẳn chính là đệ nhất võ huân gia tộc của Lưu Vân Quốc ta.

- Đệ nhất võ huân gia tộc?

- Đúng vậy, Lý lão gia tử này chính là vương phương đại lão, ngài là gia chủ Lý gia, cũng là đoàn trưởng kim sư quân đoàn của vương quốc ta, đại thần vương vụ, bộ trưởng thống soái bộ, có địa vị và quyền thế vô cùng đáng sợ ở vương quốc ta, không ai sánh bằng!

Nghe nói tới đoàn trưởng kim sư quân đoàn thì Diệp Huyền liền giật mình, chẳng trách La Chiến lại đi Lý gia, gã từng làm giáo uý của kim sư quân đoàn, đương nhiên ít nhiều gì cũng sẽ có quan hệ với Lý gia này.

Hoa La Huyên và La Chiến đi rồi, cũng không mang tới bao nhiêu thay đổi cho cuộc sống của mấy người Diệp Huyền, dù sao thì sau này vào trong học viện rồi thì bọn họ cũng không thể luôn chiếu cố tới mấy người Diệp Huyền được.

Thời gian ba ngày thoáng cái liền trôi qua, hôm nay rốt cuộc cũng tới thời gian Huyền Linh học viện khai giảng chiêu sinh.

- Nhiều người thật đấy.

Xoay người xuống ngựa, mấy người Lãnh Dĩnh Oánh nhìn về phía toà kiến trúc hùng vĩ phía trước, trong lòng không khỏi có một chút hưng phấn và kích động.

Ở trước mặt bọn họ, là một khoảng sân rộng lớn, trên quảng trường, đám người hối hả, khắp nơi đều là những người trẻ tuổi mới mười sáu mười bảy tuổi, phần lớn đều do trưởng giả dẫn dắt, vẻ mặt hưng phấn giống hệt mấy người Lãnh Dĩnh Oánh.

Ở trước quảng trường này chính là một đại môn hùng vĩ, bên trên đại môn có khắc vài chữ rồng bay phượng múa —— Huyền Linh học viện.

Nghe nói bốn chữ này là thủ bút của vị đệ nhất cao thủ mấy trăm năm trước của vương quốc tên Lý Thừa Phong lưu lại, đây là vị cường giả mạnh nhất từng xuất hiện ở Lưu Vân Quốc, cường giả tôn võ cảnh lục giai, nhưng hơn hai trăm năm trước cũng đã trở thành cát bụi rồi.

Nhưng chữ của y viết vẫn lưu lại trên đại môn của Huyền Linh học viện, dẫn dắt lớp người sau này.

Bốn chữ lớn này, rồng bay phượng múa, sắc bén bá đạo, có một loại khí thế nhất bút tây lai, thiên ngoại phi tiên, giống như một vị kiếm khách đứng ngạo nghễ nơi đất trời, vô cùng bá đạo và cao ngạo.

Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều bị mấy chữ này hấp dẫn thật sâu, không chỉ có bọn họ, mà một ít cao thủ đưa đệ tử tới báo danh cũng bị ý cảnh trong đó thuyết phục.

Diệp Huyền thản nhiên nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:

- Bá đạo có thừa, nhưng huyền diệu không đủ, chẳng trách cuối cùng y cũng chỉ có thể trở thành võ tôn lục giai, không thể bước vào cảnh giới võ vương thất giai.

- Ngươi nói cái gì?

Lời nói của Diệp Huyền tuy không lớn, nhưng vừa lúc lại bị hai tên đệ tử đứng kế bên nghe thấy.

- Ngươi thì biết cái gì, tên tiện dân quê mùa này.

Mấy người Diệp Huyền quay đầu lại, chỉ thấy hai tên thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ quý phái đang nhìn họ với vẻ khinh bỉ, lỗ mũi hếch lên trời, vẻ mặt cao ngạo, cao cao tại thượng giống như hoàng đế đang nhìn một tên ăn mày vậy.

- Các ngươi nói gì?

Trần Tinh cũng không phải người tốt tính gì, lúc này lập tức hỏi lại. nhưng lại bị Diệp Huyền kéo một cái, hai người này có lòng kính sợ với cường giả cũng không phải chuyện xấu gì.

Lại nghe hai tên kia tiếp tục hừ lạnh nói:

- Ta nói đám tiện dân quê mùa các ngươi đừng có mà nói năng bậy bạ, tuy rằng hai huynh đệ ta là thiên tài tuyệt thế hơn hẳn Lý Thừa Phong đại nhân, nhưng Lý Thừa Phong đại nhân cũng không phải để cho đám tiện dân các ngươi tuỳ tiện bình luận đâu.

Gã mở miệng là cứ tiện dân này tiện dân nọ, hoá ra không phải vì những lời nhận xét của Diệp Huyền về Lý Thừa Phong, mà là bởi vì bọn họ nhìn quần áo trên người mấy người Diệp Huyền không phải quý tộc, trong lòng liền khinh thường, cho rằng tiện dân thì không có tư cách bình luận về Lý Thừa Phong.

Lý do này khiến cho Diệp Huyền cũng phải trợn mắt há mồm.

Lưu Vân Quốc này mặc dù là nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng những kẻ vô tri ngu ngốc thế này không khỏi quá mức khoa trương rồi.

- Ngươi…

Trần Tinh giận tím mặt, sắc mặt của mấy người Lãnh Dĩnh Oánh cũng vô cùng khó coi.

Nhưng Diệp Huyền chỉ khều khều bọn họ, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi báo danh thôi.

- Huyền thiếu.

Trần Tinh sửng sốt, chỉ thấy Diệp Huyền thản nhiên lắc đầu cười nói:

- Ếch đáy nồi nghĩ thế giới bằng vung, cần gì phải chấp nhặt với bọn họ.

- Huống hồ gì, chó điên cắn ngươi một cái, lẽ nào ngươi lại cắn lại nó sao?

Ngu ngốc như vậy thấy nhiều rồi, Diệp Huyền thấy cũng không còn gì để nói.

Lời nói của Diệp Huyền khiến cho sắc mặt của hai tên thiếu niên trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lùng.

- Lũ tiện dân quê mùa kia, nếu như hôm nay không phải ngày chiêu sinh của học viện, không thể động thủ ở cổng thì ta nhất định khiến cho đám tiện dân các ngươi bò trở về.

Một tên thiếu niên trong đó lạnh giọng nói, bất quá mấy người Diệp Huyền lại không để ý tới bọn họ nữa, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ một cái, sớm đã đi xa, khiến cho hai tên tức giận mặt mày tái mét.

Một tên lạnh giọng nói:

- Đám người này chắc là tới tham gia khảo hạch nhập học, bọn chúng tốt nhất là cầu cho tới lúc khảo hạch không gặp phải chúng ta đi, bằng không ta nhất định sẽ cho bọn chúng đẹp mắt.

Ở trước đại môn, có vài vị lão sư của Huyền Linh học viện ngồi sau một cái bàn dài, trên bàn dài đặt một vài thủ tục đăng ký.

Lúc này, trước bàn dài, đội ngũ báo danh đã xếp thành hàng dài.

Không ít thiếu niên cầm theo thư tín, đưa cho các sư phụ, lập tức đăng ký xong xuôi, sau khi lấy được số của mình thì hưng phấn đi vào phòng khảo hạch kế bên.