Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1664: Yêu tộc quyết định (2)




- Chư vị yên tâm, chờ tin tức tốt của ta là được.

Kinh Lôi Thú nhất mạch Tất Linh Yêu Đế dứt tiếng, hư ảnh đã biến mất ở trên bảo tọa.

Diệp Huyền cùng Kim Lân rời đi Yêu Minh, cũng không hề dừng lại chút nào, mà tiếp tục đi về phía Vô Tận Hải.

- Điện hạ, Tất Phách Yêu Đế kia quả thực quá kiêu ngạo, ỷ vào mình tu vi cao thâm, dám động thủ với điện hạ ngươi, điện hạ ngươi yên tâm, hiện tại chúng ta không có thời gian, chờ có thời gian trở lại, lão Kim ta nhất định phải cho tên kia đẹp đẽ.

Dọc theo đường đi, Kim Lân không nhịn được hùng hùng hổ hổ.

Thất lễ, quá thất lễ.

Tất Phách Yêu Đế đối phó Kim Lân hắn không liên quan, nhưng dĩ nhiên đối phó Huyền Diệp điện hạ, thật là không cho Kim Lân hắn mặt mũi a, trong lòng Kim Lân lửa giận thiêu đốt.

- Hừ, ngày hôm nay lão Kim ta thiếu một chút liền nô dịch Tất Hiên Yêu Đế kia, đáng tiếc, không nghĩ tới Tất Phách Yêu Đế xảo như thế, hại lão Kim ta dã tràng xe cát, thực sự là khó chịu.

- Ngươi cho rằng Tất Phách Yêu Đế kia xuất hiện ở Yêu Minh là trùng hợp sao?

Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh, ở thời điểm Tất Hiên Yêu Đế cùng Kim Lân giao thủ, Diệp Huyền cũng đã cảm nhận được Tất Phách Yêu Đế tồn tại, hơn nữa lực chú ý của đối phương từ đầu tới cuối vẫn rơi vào trên người hắn, rất hiển nhiên không phải là bất ngờ đi ngang qua, mà là có ý định thăm dò.

- Xem ra Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch này đối với ta còn không phải rất yên tâm, xác thực, dù sao ta vẫn là lấy hình thái Nhân loại xuất hiện, bọn hắn có hoài nghi cũng khó tránh khỏi, không biết lần này ta thả ra Thôn Phệ Võ Hồn, bọn hắn cảnh giác có bỏ đi một ít hay không?

Trong lòng Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ.

Đúng là Tiểu Tử Điêu biểu hiện, khiến cho hắn giật nảy cả mình.

Đột nhiên, thân hình Diệp Huyền đột nhiên dừng lại.

Kim Lân cũng trong nháy mắt ngừng lại, nhíu mày, nhìn về hư không phía trước, nơi đó, một luồng lực lượng kinh khủng từ từ giáng lâm.

- Lão gia hoả nào lại tới? Thật sự cho rằng Kim gia ta sẽ không nổi giận đúng không.

Kim Lân là thật sự nổi giận, đối phương năm lần bảy lượt chặn lại bọn hắn, đây coi Kim Lân hắn là cái gì? Một khi chọc giận Huyền Diệp điện hạ, sau đó không mở ra cấm chế cho hắn, vậy hắn chẳng phải là khóc cũng không chỗ để khóc?

- Ha ha ha, Kim Lân, không cần nổi giận, lão phu là cố ý đến nhận lỗi cho ngươi còn có vị điện hạ này.

Một tiếng cười to vang vọng thiên địa, chợt một bóng người rộng rãi từ trong hư không đi ra.

Đây là một lão giả hình thể khôi ngô, khí tức trên người cực kỳ tương tự Tất Phách, Tất Hiên, Tất Lôi, hiển nhiên cũng là Kinh Lôi Thú nhất mạch, thế nhưng mơ hồ tản mát ra uy thế, so với Tất Phách còn đáng sợ hơn nhiều lắm, phảng phất như trong thân thể ẩn chứa lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa.

Hắn lẳng lặng đứng ngạo nghễ hư không, hư không xung quanh mơ hồ gợn sóng, phảng phất như không chịu được uy thế của hắn.

- Yêu Đế tam trọng đỉnh phong.

Diệp Huyền giật nảy cả mình, xuất hiện tình huống như thế, thường thường là tu vi đạt đến cực hạn, lực lượng mạnh đến mức độ hư không này không thể chịu đựng.

Yêu tộc lão giả xuất hiện ở trước mặt này, tất nhiên là lãnh tụ Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch.

- Tất Linh lão tổ? Lần trước ngươi từ trên người bản điện được một môn Ngưng Lôi Thuật, làm sao, đảo mắt ngươi liền để Kinh Lôi Thú nhất mạch của ngươi Tất Phách Yêu Đế tới đối phó lão Kim ta? Có phải cho rằng được đồ vật, liền không cần lão Kim ta không?

Kim Lân nhìn thấy người đến, không khỏi hừ lạnh một tiếng, chợt nói với Diệp Huyền:

- Điện hạ, lão già này chính là tộc trưởng của Kinh Lôi Thú nhất mạch, Tất Linh Yêu Đế, vừa nãy Tất Phách cùng Tất Hiên kia hành động, nói không chắc chính là lão già này sai khiến.

- Kim Lân, ngươi đây là oan uổng lão hủ.

Tất Linh Yêu Đế bị Kim Lân mắng một trận cũng không tức giận, ánh mắt thâm thúy trong nháy mắt rơi vào trên người Diệp Huyền.

- Vị này nên chính là Phù Quang sơn mạch Huyền Diệp điện hạ a? Lão hủ Tất Linh, Kinh Lôi Thú nhất mạch tộc trưởng, vừa nãy nghe nói Tất Phách cùng Tất Hiên trong tộc dám bất kính với điện hạ, lão hủ lo sợ, vì lẽ đó vội vàng đến đây nhận lỗi, Tất Linh ta quản giáo không nghiêm, mạo phạm điện hạ, kính xin điện hạ thứ lỗi.

Tất Linh Yêu Đế vừa lên liền để thái độ rất thấp, đúng là để Kim Lân không tức giận được.

- Tất Linh Yêu Đế khách khí, chút chuyện nhỏ này, ta sẽ không để ở trong lòng.

Diệp Huyền vung tay, Tất Linh Yêu Đế vừa xuất hiện, hắn liền biết Yêu tộc nên có quyết định, nói thẳng:

- Lần này Bản điện đi ngang qua Vô Tận sơn mạch, chỉ là có việc, xin lỗi liền không cần, nếu như không có chuyện gì, bản điện trước hết cáo từ.

Hắn biểu hiện đúng mực, vừa không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt.

- Ah, các hạ chậm đã.

Tất Linh Yêu Đế liền ngăn cản Diệp Huyền.

- Tất Linh, ngươi muốn làm gì, thật sự cho rằng lão Kim ta dễ bắt nạt sao?

- Không, không, không.

Tất Linh Yêu Đế liên tục xua tay:

- Lần này lão hủ đến, xác thực là đến bồi tội, đây là một chút tâm ý, không thành kính ý.

Tất Linh Yêu Đế khoát tay chặn lại, một không gian giới chỉ ngay lập tức rơi vào trong tay Diệp Huyền.

- Vừa nãy Kinh Lôi Thú nhất mạch ta cho điện hạ còn có Kim Lân ngươi không ít phiền phức, chút đồ này, liền làm bồi thường, hơn nữa lão hủ cũng nghe nói điện hạ ngươi cùng Tất Lôi ở Xích Phong sơn mạch từng có chút hợp tác, nói như vậy, mọi người cũng coi như là bạn cũ!

Diệp Huyền đưa Huyền Thức vào trong không gian giới chỉ, nhất thời cả kinh.

Chỉ thấy trong không gian giới chỉ này, lít nha lít nhít bày rất nhiều linh dược, Huyền Thạch, trong đó linh dược tất cả đều là cửu giai, các loại quý hiếm đếm không xuể, mà Huyền Thạch cũng đều là Huyền Thạch thượng phẩm trở lên, ít nhất có mấy trăm vạn.

Nhiều bảo vật như thế, coi như là so với bảo khố của Đấu Vũ Hội, cũng không kém chút nào a.

- Tất Lôi Yêu Đế xác thực cùng ta có chút hợp tác, lần đó cũng nhờ có hắn, mới để bản điện không có bại lộ thân phận, còn những linh dược này, Tất Linh tộc trưởng ngươi thực sự là quá khách khí.

Diệp Huyền miệng nói khách khí, nhưng không có ý tứ trả lại không gian giới chỉ chút nào, kia cũng là hơn trăm cây linh dược cửu giai a, mấy triệu Huyền Thạch thượng phẩm, ngớ ngẩn mới không muốn.