Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1636: Cường giả bí ẩn (2)




Trong lòng Diệp Huyền trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều ý nghĩ, thực lực bây giờ của hắn, xác thực không yếu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể cùng cường giả như Tả Đồng Vũ Đế tiến hành giao chiến, đối mặt Cuồng Ngục Vũ Đế, đó là tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào.

Hắn bây giờ, quả thực là tiến thối lưỡng nan, nếu như bạo lộ ra, ở dưới Cuồng Ngục Vũ Đế cùng Tả Đồng Vũ Đế vây giết, tỷ lệ sinh tồn sẽ không vượt qua hai phần mười.

Nhưng nếu tiếp tục trốn, lấy tu vi của Cuồng Ngục Vũ Đế, chỉ cần dùng nhiều chút thời gian, sớm muộn gì cũng thăm dò ra được vị trí của hắn.

Thực lực, vẫn là thực lực không đủ.

Diệp Huyền nắm chặt song quyền, nếu như hiện tại mình là Cửu Thiên Vũ Đế, thì sẽ không xoắn xuýt như vậy, coi như không phải đối thủ của Cuồng Ngục Vũ Đế, cũng có thể chạy trốn đào mạng a.

Huyền Thức của hắn quét vào trong không gian giới chỉ, nơi đó, có vài bình Hóa Đế Đan, còn có rất nhiều linh dược quý giá từ trong Đấu Vũ Hội chiếm được.

Trong đó không thiếu linh dược quý giá có thể làm cho Vũ Hoàng đột phá đến Vũ Đế.

- Lúc trước ở Hỗn Loạn Chi Thành, tu vi của ta vừa đột phá bát giai tam trọng, vì lẽ đó coi như dùng Hóa Đế Đan, tỷ lệ trở thành Vũ Đế cũng cực thấp, nhưng hiện tại tu vi của ta đã đạt đến bát giai tam trọng đỉnh phong, nếu như dùng vài loại linh dược thăng cấp, không hẳn không thể bước vào Vũ Đế.

Trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên một kế hoạch điên cuồng.

Chỉ là, coi như hiện tại Diệp Huyền có tâm, ở dưới tình huống bây giờ hắn cũng không có cơ hội tu luyện, đột phá.

Vù!

Mà lúc này.

Lực lượng Võ Hồn giáng lâm đến trên người hắn càng mạnh mẽ, Thâu Thiên Hoán Nhật thuật của Diệp Huyền đã tới cực hạn.

- Không được, muốn bại lộ.

Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, một khi bị phát hiện, hắn ngay cả chạy trốn cũng không có cơ hội.

- Ngồi chờ chết tuyệt đối không phải biện pháp, xem ra chỉ có thể liều mạng.

Diệp Huyền cắn răng một cái, vừa mới chuẩn bị lao ra.

Đột ngột...

- Ầm!

Giữa bầu trời tựa hồ Cuồng Ngục Vũ Đế phát hiện cái gì, ánh mắt đột nhiên mở ra, hắn tay vừa nhấc, vồ bắt về phía một tiểu viện ở trong Lăng Quang Thành.

Răng rắc!

Một chưởng ấn cực lớn xuất hiện ở trên trời, ầm ầm vồ bắt xuống, dưới chưởng uy đáng sợ, vùng hư không đó trong nháy mắt đọng lại, như tầng băng đông lại.

- Hừ, Cuồng Ngục Vũ Đế, Vô Lượng Sơn ngươi lúc nào hung hăng đến mức độ ở Thiên Huyền đại lục ngang ngược khắp nơi vậy?

Một tiếng hừ lạnh vang lên, hư không đông lại ở xung quanh tiểu viện ầm ầm nổ tung, một bóng người đầu mang mặt nạ từ khu nhà nhỏ kia đột nhiên bay lượn ra, hắn đấm ra một quyền, quyền lực dâng trào, lại nổ nát chưởng ấn của Cuồng Ngục Vũ Đế.

Bóng người mang mặt nạ kia đứng ngạo nghễ phía chân trời, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Cuồng Ngục Vũ Đế:

- Đường đường Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, còn có Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, lại ở thế lực nhị lưu như Lăng Quang Thành sái uy phong, thân là đại lục bảy đại tông môn, thật là không sợ người chế nhạo a.

Cái gì, hai người này dĩ nhiên là Vô Lượng Sơn phó sơn chủ cùng hộ pháp Nguyên Lão.

Phía dưới trong Lăng Quang Thành, hết thảy võ giả đều kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt rung động, tuy Cuồng Ngục Vũ Đế cùng Tả Đồng Vũ Đế bọn họ không có nghe nói, nhưng tên tuổi của Vô Lượng Sơn, toàn bộ Thiên Huyền đại lục ai không biết, người nào không hiểu?

Trong phòng tu luyện.

Diệp Huyền vốn tưởng mình bại lộ, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn chiến đấu trên bầu trời.

- Trong Lăng Quang Thành lại vẫn ẩn giấu một tên Vũ Đế tam trọng?

Diệp Huyền thực không thể tin được, vận may của mình dĩ nhiên thật đến mức độ này.

Vũ Đế tam trọng thần bí kia, Diệp Huyền không quen biết, nhưng chính bởi vì sự xuất hiện của hắn, lại trong nháy mắt thu hút tới ánh mắt của Cuồng Ngục Vũ Đế.

- Các hạ là ai?

Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nhìn đối phương, vừa nãy thời điểm hắn tìm tòi tung tích của Diệp Huyền, mơ hồ cảm giác được từ khu nhà nhỏ kia truyền ra một luồng Huyền Nguyên gợn sóng kinh người, cho rằng là Diệp Huyền nên hắn ra tay bắt, không ngờ lại đột nhiên nhô ra một cường giả bí ẩn.

Người này đầu mang mặt nạ, tuy khí tức trên người không hiển hiện, nhưng trước đó một quyền nổ nát thủ chưởng của hắn, tu vi tuyệt đối không phải bình thường.

- Lão phu chỉ là một người bình thường đi ngang qua nơi đây, Vô Lượng Sơn ngươi tập nã tội phạm cùng lão phu không có quan hệ gì, cáo từ.

Lão giả nói xong, bỗng dưng bước ra, hư không phía trước trong nháy mắt xuất hiện không gian loạn lưu đen kịt, cả người lão giả dĩ nhiên muốn đi vào trong đó biến mất không còn tăm hơi.

- Qua lại hư không, nơi nào đến Vũ Đế tam trọng, thần thần bí bí.

Võ Hồn cuối cùng Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên chấn động, lực lượng Võ Hồn đáng sợ trực tiếp đập vỡ tan đường hầm hư không trước người lão giả kia, đồng thời trong con ngươi của Cuồng Ngục Vũ Đế bắn ra hai đạo lệ mang, nhảy tới trước một bước, vồ bắt về phía lão giả.

Ầm ầm!

Một bàn tay cực lớn hiện lên ở trong trời đất, như thần linh dò xét, nguy nga đứng vững, ở biên giới bàn tay kia, đạo đạo Huyền Nguyên kinh người tỏ khắp, hư không không ngừng dập dờn sóng gợn, phảng phất như mặt nước bị quấy nhiễu.

Bàn tay bao vây người kia lại, phong tỏa toàn bộ không gian.

- Cuồng Ngục Vũ Đế, lão phu chỉ là đi ngang qua, ngươi đây là làm cái gì?

Cường giả mang mặt nạ tức giận quát lên, trong con ngươi lộ ra một tia nghiêm nghị, vỗ ra một chưởng, đập nát bàn tay của Cuồng Ngục Vũ Đế.

- Chỉ là đi ngang qua? Vậy ngươi xốc lên mặt nạ cho lão phu nhìn, đến cùng là vị cao nhân nào, lại giấu đầu lòi đuôi.

Cuồng Ngục Vũ Đế xì cười một tiếng, ánh mắt cũng mang theo nghiêm nghị, khí tức cả người nhanh chóng bốc lên, như Ma thần từ trong luyện ngục đi ra.

Một Vũ Đế tam trọng, phóng tới Huyền Vực cũng là kiêu hùng, dĩ nhiên trùng hợp như thế xuất hiện ở trong Lăng Quang Thành này, hơn nữa còn mang theo mặt nạ.

Điều này làm cho Cuồng Ngục Vũ Đế không thể không hoài nghi, đối phương có phải là có âm mưu gì hay không.

Phải biết cho tới bây giờ, mặc dù Vô Lượng Sơn biết ở sau lưng đối phó Vô Lượng Sơn chính là Diệp Huyền, thế nhưng Diệp Huyền dù sao chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, Vũ Hoàng mà thôi, ở trong lòng các đại cự đầu của Vô Lượng Sơn nghĩ, sau lưng Diệp Huyền tất nhiên còn có một tổ chức hoặc thế lực mạnh mẽ.