Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1610: Đáng thương nữ tử (2)




Thu hồi trường kiếm cùng không gian giới chỉ của Thiên Phương Vũ Đế, Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh lóe lên, dồn dập trở lại phi thuyền.

Yên tĩnh, yên tĩnh một cách chết chóc.

Từ đám người Thiên Phương Vũ Đế xuất hiện, đến cuối cùng vẫn lạc, toàn bộ quá trình nói đến dài lâu, kì thực chỉ thời gian một chén trà.

Một chén trà thời gian, rất nhiều cường giả Vũ Hoàng thần bí nguyên bản khống chế Mộng Cảnh Bình Nguyên, thậm chí bao gồm Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân ở bên trong, tất cả đều vẫn lạc, không một may mắn thoát khỏi.

Một màn kinh hãi như vậy, khiến cho đại não của tất cả mọi người, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tiếp thu được, trong lòng kịch liệt rung động.

- Đi xuống đi.

Trên phi thuyền, Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, thu hồi chiến lợi phẩm mà Huyết Kiếm Vũ Đế đưa, đồng thời cất phi thuyền đi, một nhóm bốn người, chậm rãi hạ xuống trên Lam Quang học viện.

Rào!

Trong Lam Quang học viện, vô số đệ tử thiên tài dồn dập lùi về sau một bước, sợ hãi nhìn bốn người Diệp Huyền, thậm chí có vài học viên, thân thể không kìm lòng được run rẩy, càng có người đặt mông ngã xuống đất.

Ma quỷ, ở trong mắt bọn họ, bốn người Diệp Huyền thậm chí so với ma quỷ từ Địa ngục đi ra còn muốn đáng sợ hơn.

- Trong các ngươi, ai là đệ tử của Vô Lượng Sơn?

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng nhìn quét qua rất nhiều thiên tài ở đây.

Rào!

Đoàn người lần thứ hai rối loạn, không ít người dồn dập lùi về sau, bài trừ hơn mười thanh niên khí thế bất phàm, khá là kiệt ngạo ra, những thiên tài võ giả lùi về sau kia, đều sợ hãi nhìn hơn mười thanh niên này.

Ở hiện trường hơn một nghìn học viên, mười mấy người này có vẻ đặc biệt bất phàm, tuổi tác của bọn họ đều chỉ chừng hai mươi, nhưng khí tức trên người, yếu nhất cũng là Vũ Vương nhất trọng, trong đó mạnh nhất, thậm chí đã bước vào Vũ Hoàng nhất trọng.

Chỉ là hắn biểu hiện kinh hoảng, điên cuồng thu lại khí tức bản thân, nỗ lực lẫn vào trong đám người.

- Các ngươi hẳn là Vô Lượng Sơn phái tới tiến vào trong Thí Luyện tháp tu luyện a?

Diệp Huyền cười lạnh, lạnh giọng nói:

- Người Vô Lượng Sơn, giết không tha.

Xì xì!

Diệp Huyền nói xong, Huyết Kiếm Vũ Đế trực tiếp vỗ ra một chưởng, chưởng uy đáng sợ bao phủ ra, trong nháy mắt oanh hơn mười thiên tài này thành hư vô, cái gì cũng không còn lại.

Bây giờ Lam Quang học viện hơn một nghìn học viên, không nghi ngờ chút nào, ở sau khi Mộng Cảnh Bình Nguyên luân hãm đều nương nhờ vào Huyền Cơ Tông, bằng không không thể tiến vào Lam Quang học viện tu luyện được.

Nhưng Diệp Huyền không để ý những chuyện này, những thiếu niên kia, tuyệt đại đa số đều là bị bức ép bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Huyền Cơ Tông, mà chỉ cần Huyền Cơ Tông bị diệt, bọn họ tất nhiên đều sẽ trở lại thế lực của mình, vì lẽ đó Diệp Huyền sẽ không giết bọn họ.

Mà đối với thành viên của Vô Lượng Sơn, Diệp Huyền sẽ không lòng dạ mềm yếu như vậy rồi.

Chỉ cần là thành viên của Vô Lượng Sơn, hắn tất nhiên thấy một giết một, chắc chắn sẽ không có chút lưu tình.

Nhìn đám người Diệp Huyền biến mất ở phía sau núi, rất nhiều thiên tài của Huyền Cơ học viện dồn dập tản ra, ngay cả hành lý cũng không có thu thập, trực tiếp rời đi học viện.

Trong đám người, một bóng người khá là diễm lệ ngơ ngác nhìn bóng người Diệp Huyền rời đi, trong lòng cảm khái vô hạn.

Nàng chính là Hạo Thiên đế quốc Mộ Dung gia Tam tiểu thư, Mộ Dung Vân Tiêu.

Năm đó.

Diệp Huyền đi tới Hạo Thiên đế quốc, cùng La gia kết minh, mà Mộ Dung gia lại vì cấu kết Tần gia, vứt bỏ La gia dưới trướng của mình.

Sau đó Mộng Cảnh Bình Nguyên thất thủ, Huyền Cơ Tông độc bá tất cả, nhưng Mộ Dung thế gia vẫn như cũ không có diệt, mà gian nan sinh tồn.

Lúc đó sơn môn của Huyền Cơ Tông hủy diệt sạch, cường giả đều chết, vì để cho tông môn của mình mau chóng khôi phục, Thiên Dịch lão nhân trực tiếp chiếm lấy Lam Quang học viện, đồng thời triệu hồi đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, ép buộc bọn họ gia nhập Huyền Cơ Tông.

Mộ Dung Vân Tiêu chính là một thành viên trong đó.

Mấy năm trôi qua, nàng đã từ một Vũ Tông đột phá đến Vũ Tôn tam trọng, thậm chí ở trong vòng mười năm có hy vọng đột phá đến Vũ Vương.

Nhưng nàng không có thỏa mãn, bởi vì ở sau khi thấy được thiên tài của Vô Lượng Sơn, nàng cuối cùng rõ ràng, Mộng Cảnh Bình Nguyên đến tột cùng nhỏ bé cỡ nào.

Nàng thậm chí cảm giác mình vui mừng, có thể ở sinh thời nhìn thấy thiên địa mênh mông như vậy, nhìn thấy thiên tài nghịch thiên như vậy, trước đây cái gọi là thiên tài của Mộng Cảnh Bình Nguyên, dưới cái nhìn của nàng, cùng thiên tài của Vô Lượng Sơn căn bản không thể đánh đồng.

Như Phượng Hoàng cùng chim trĩ, buồn cười đến cực điểm.

Nhưng bây giờ, Diệp Huyền năm đó từ Hạo Thiên đế quốc, cùng nàng gia nhập Lam Quang học viện lần thứ hai trở về, nàng rốt cuộc biết mình năm đó cùng mình bây giờ buồn cười đều cỡ nào.

Nàng thấy rõ ràng, cường giả ở trên vòm trời đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đại khai sát giới kia, ở trước mặt Diệp Huyền cực kỳ cung kính, nội tâm của nàng chấn động, làm sao cũng không cách nào bình tĩnh.

Đã từng, có một tuyệt thế yêu nghiệt xuất hiện ở trước mặt nàng, mà nàng xem đối phương là một trò cười, đối với nàng một lòng muốn trèo cao mà nói, cái kia lại đáng thương cỡ nào?

Thăm thẳm thở dài, Mộ Dung Vân Tiêu tự giễu nở nụ cười, yên lặng biến mất ở trong đám người.

Mà lúc này.

Bốn người Diệp Huyền đã đi tới cấm địa phía sau Lam Quang học viện.

Trên vách đá cấm địa.

Hai hàng chữ lớn vẫn điêu khắc ở trên đó, loang lổ, cổ xưa, tang thương.

- Xem ra Vô Lượng Sơn vẫn không có thực hiện được.

Vách đá vẫn như thường ngày, để Diệp Huyền thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy được ở trong mấy năm chiếm cứ Mộng Cảnh Bình Nguyên, Vô Lượng Sơn cũng không có tìm được phương pháp mở ra cấm địa.

Đám người Vô Lượng Sơn cần đến tột cùng là cái gì?

Đám người Diệp Huyền đều hết sức tò mò.

Mà đáp án của bí mật này, ở trong cấm địa kia.

Một luồng hồn lực từ trong cơ thể Diệp Huyền lan tràn ra, Diệp Huyền xe nhẹ chạy đường quen, thẩm thấu hồn lực vào trong hai hàng chữ.

Vù!

Hai hàng đại tự cổ điển bình thường kia, đột nhiên tự tự châu ngọc, nguyên bản phổ thông, đột nhiên ánh sáng vạn trượng, trở nên bàng bạc mạnh mẽ lên.

Hai hàng chữ này, chữ viết như rồng bay phượng múa, một bút một chữ, ánh sáng lưu chuyển, như có thể xuyên thấu bầu trời, tràn ngập ra khí tức kinh người, chiếu rọi toàn bộ thung lũng rạng ngời rực rỡ.