Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1564: Tứ thiếu chủ (1)




Sau khi Tử Đao Vũ Đế rời Huyền Vực, liền không có tin tức, Diệp Huyền cũng không để ở trong lòng, không nghĩ đến người này dĩ nhiên vẫn ẩn núp ở Hỗn Loạn Chi Thành, đồng thời đảm nhiệm Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng.

- Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến lại không mất công phu.

Diệp Huyền làm sao cũng không nghĩ tới, Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng, dĩ nhiên sẽ là Tử Đao Vũ Đế.

Hắn trầm tư chốc lát, trong lòng rốt cục có tính toán, ở dưới Hoàng Phủ Tú Minh, Huyết Kiếm Vũ Đế cùng rất nhiều Yêu tộc nhìn chăm chú, Diệp Huyền đột nhiên khẽ mỉm cười, nhìn Xích Diễm Yêu Đế quỷ dị nói:

- Xích Diễm Yêu Đế, không biết Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch ngươi, có muốn đánh giết người này hay không?

- Muốn, tự nhiên muốn.

Ánh mắt của Xích Diễm Yêu Đế mang theo đỏ đậm, không chút do dự mở miệng, đồng thời lạnh lùng nói:

- Năm đó đại chiến, Yêu tộc Yêu Hoàng ta chết ở trên tay người này không dưới mấy chục, coi như là cường giả Yêu Đế cũng vẫn lạc hai vị, chỉ cần có cơ hội, Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch ta tự nhiên muốn giết hắn. Có điều người này tu vi quá mức nghịch thiên, thủ đoạn đào mạng cũng cực kỳ đáng sợ, coi như là Đại thủ lĩnh của Xích Phong sơn mạch ta cũng chỉ có thể kích thương, nếu muốn giết hắn là tuyệt đối không thể.

Võ giả tu vi càng cao, độ khả thi bị đánh giết liền càng thấp, trừ khi có ưu thế áp đảo, bằng không một phương muốn chạy trốn, một phe khác căn bản là không có cách ngăn cản.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, mắt lộ ra hàn mang nói:

- Chỉ cần Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch các ngươi muốn là được, hiện tại liền dẫn ta đi gặp Đại thủ lĩnh của Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch đi!

Vốn ở trong kế hoạch của Diệp Huyền, sau khi đánh giết đám người Trác Nhất Phàm, chính là ngay lập tức rời Hỗn Loạn Chi Thành.

Dù sao tuy hắn có thể đánh giết đám người Trác Nhất Phàm, nhưng trong lòng rất rõ ràng Hỗn Loạn Chi Thành đáng sợ, Đấu Vũ Hội có thể ở trong đó trở thành ba thế lực lớn, tự nhiên không phải mình bây giờ có thể diệt.

Nhưng khi biết Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng dĩ nhiên là Tử Đao Vũ Đế Cừu Nhiễm, chủ ý của Diệp Huyền ngay lập tức thay đổi.

Đối với Tử Đao Vũ Đế hắn không thể quen thuộc hơn được, năm đó hắn từ Thánh Thành được hết thảy tình báo của Tử Đao Vũ Đế, thậm chí còn lập ra kế hoạch đối phó người này, bởi vậy đối với Tử Đao Vũ Đế mạnh mẽ và nhược điểm đều rõ ràng, có thể nói biết gốc biết rễ.

Nhưng coi như Diệp Huyền đối với hắn lại hiểu rõ, hắn hôm nay cũng chỉ là Vũ Hoàng tam trọng, đánh giết đám người Trường Chu Vũ Đế còn được, muốn dựa vào bản thân đánh giết một tên Vũ Đế nhị trọng, Diệp Huyền rất rõ ràng cái kia vốn là không có một chút hi vọng.

Vì lẽ đó hắn nhất định phải lợi dụng Yêu Đế trong Xích Phong sơn mạch, mới có thể đánh giết Tử Đao Vũ Đế.

Một đường cấp tốc bay lượn, trong đầu Diệp Huyền cũng dâng lên các loại kế hoạch.

Không lâu lắm, Diệp Huyền ở dưới Xích Diễm Yêu Đế dẫn dắt, liền đến nơi sâu xa nhất của Xích Phong sơn mạch.

Từng ngọn núi toàn thân đỏ đậm xuất hiện ở trước mặt chúng nhân.

Mà ở trung tâm sơn mạch, có mấy ngọn núi cực kỳ nguy nga cao vót, ở trên đỉnh núi, dĩ nhiên có tảng lớn cung điện bao la.

- Đây là...

Nhìn cung điện trước mắt kéo dài rộng rãi, Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đều chấn kinh rồi.

Chỉ thấy những cung điện này gạch xanh lục ngói, vàng son lộng lẫy, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi toả ra kim quang rạng rỡ, khí thế bàng bạc.

- Chỗ ở của Yêu tộc, dĩ nhiên rộng rãi đại khí như vậy?

Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh đều là cường giả trong Nhân loại, nhưng bọn họ chỉ biết ở trên đại lục, Nhân tộc cùng Yêu tộc hầu như là tử địch, vì lẽ đó bọn họ xưa nay không biết, chỗ ở của thủ lĩnh Yêu tộc, dĩ nhiên sẽ hùng vĩ như vậy, so với một ít thành trì của Nhân loại còn đại khí hơn.

Ngoại vi cung điện kia, càng có từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung bốc lên, phảng phất như tôn toàn bộ cung điện lên thành Vân Hải Tiên cung.

- Huyền Diệp điện hạ, kính xin ở đây chờ, ta đi thông báo Đại thủ lĩnh một chút, Xà Mị, ngươi ở đây chăm sóc Huyền Diệp điện hạ.

Xích Diễm Yêu Đế quay về Xà Mị dặn dò một tiếng, hóa thành một vệt sáng, cấp tốc đi vào ngọn núi phía trước.

Xà Mị ở một bên quyến rũ cười nói:

- Huyền Diệp điện hạ, nơi đây là cấm địa của Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch, không có mệnh lệnh của Đại thủ lĩnh, ngoại trừ mấy đại Yêu Đế đại nhân, còn lại bất luận người nào cũng không được tùy ý tiến vào, để Huyền Diệp điện hạ ở chỗ này chờ, thực sự là xin lỗi.

Xà Mị ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ giải thích, thanh âm cực kỳ quyến rũ, càng có chứa một loại cảm giác nhu nhu, tràn ngập lực lượng mê hoặc.

Đôi con ngươi yêu dị của nàng chớp chớp, dưới khuôn mặt mê hoặc mang theo một loại đáng thương vô tội, kết hợp với ngực cao vót của nàng, đủ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng khó có thể nắm giữ.

Nhưng Diệp Huyền không nhìn Xà Mị mê hoặc, cười nói:

- Không sao, quy củ của Yêu tộc chúng ta, bản điện hạ rất rõ ràng.

Hắn híp mắt nhìn cung điện phía trước, lộ ra một tia tinh mang nói:

- Đại thủ lĩnh của Xích Phong sơn mạch chúng ta, tựa hồ lai lịch không nhỏ a?

Xà Mị ngẩn người, nàng không nghĩ tới Diệp Huyền ở dưới sự cám dỗ của mình dĩ nhiên một chút phản ứng cũng không có, không hổ là điện hạ, tuổi ngựa non háu đá, định lực dĩ nhiên mạnh như thế.

Có điều Diệp Huyền không phản ứng chút nào, lại làm cho nàng cảm thấy rất thất bại, Xà Mị nàng được xưng Xích Phong sơn mạch đệ nhất mỹ yêu, không tin điện hạ một chút cảm giác cũng không có.

Tâm ý mê hoặc trên người Xà Mị càng sâu, chớp chớp con mắt, môi đỏ khẽ mở, ẩn tình đưa tình ôn nhu nói:

- Huyền Diệp điện hạ, lai lịch của Đại thủ lĩnh, chúng ta không dám vọng nghị, nói vậy Đại thủ lĩnh biết điện hạ tới, nhất định sẽ rất cao hứng.

Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế bí mật truyền âm cho Hoàng Phủ Tú Minh, cười hắc hắc nói:

- Hoàng Phủ, ngươi xem, Huyền thú Yêu Hoàng này muốn Diệp thiếu, chà chà, cái vóc người kia, mặc dù là Huyền thú, nhưng thật không tệ a.

Huyết Kiếm Vũ Đế hèn mọn nói, để Hoàng Phủ Tú Minh trực tiếp không nói gì, hắn xoay người nhìn cung điện phía trước, chỉ thấy ngọn núi này, lẫn nhau chằng chịt, dĩ nhiên hình thành một trận mạch hoa văn cực kỳ thần bí, như một trận pháp.