Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1248: Phân phối bảo vật (1)




Đám người Ánh mắt của Đao Minh Hoàng nghiêm nghị, nhìn chòng chọc vào tất cả những thứ này, ánh mắt không ngừng đảo qua lôi kiếm ở trong tay Diệp Huyền cùng Nhị Hắc.

Có thể khẳng định chính là, sở dĩ những Hắc Huyết Ma Ảnh kia không cách nào khôi phục, nếu như không phải lôi kiếm màu đen, tất nhiên chính là Thiềm Thừ gây ra.

Nếu là lôi kiếm màu đen kia...

Rất nhiều vẻ tham lam, ở đáy mắt của mọi người lướt qua.

Chiến Thương nhìn thấy Diệp Huyền đang không ngừng thu gặt những Hắc Huyết Ma Ảnh này, lại lập tức lo lắng.

- Đáng chết, ta làm sao đã quên còn có tiểu tử này, tuy Linh Ma tộc Huyết Ma chiến binh lợi hại, nhưng lại bị Tài Quyết Chi Kiếm khắc chế a.

Chiến Thương không dám do dự, vội vàng vọt ra, cốt trượng màu đen trong nháy mắt phụt ra đạo đạo yên vụ màu đen, những yên vụ này cấp tốc bao phủ, lập tức bao vây mấy con Hắc Huyết Ma Ảnh ở trong đó.

- Huyền Diệp, một mình ngươi quá vất vả, ta đến giúp ngươi.

Hắn vừa nói, một bên trắng trợn ra tay, chỉ thấy sau khi từng con Hắc Huyết Ma Ảnh bị sương mù màu đen bao vây, cấp tốc biến mất không còn tăm hơi, cũng không biết bị Chiến Thương thu đi nơi nào.

- Chiến Thương này vừa nãy quả nhiên là đang đợi những Hắc Huyết Ma Ảnh chém giết tất cả võ giả ở đây, lại tiến hành thu lấy.

Trong lòng Diệp Huyền âm lạnh.

Tuy hắn không biết những Hắc Huyết Ma Ảnh này là cái gì, thế nhưng qua nét mặt của Chiến Thương, có thể đoán ra hắn nhất định là biết, hơn nữa tuyệt đối là có biện pháp giải quyết.

Thế nhưng trước đó thời điểm võ giả nhân loại mệt mỏi ứng phó, hắn vẫn ẩn núp ở một bên, không có ra tay, dụng ý quá đơn giản, chính là muốn cho những Hắc Huyết Ma Ảnh này cắn nuốt khí huyết của võ giả Nhân tộc, hắn lại đến tiến hành thu gặt.

Cũng may thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền phát hiện Tài Quyết Chi Kiếm của mình khắc chế Hắc Huyết Ma Ảnh, hơn nữa Hắc Huyết Ma Ảnh chết đi cũng là vật đại bổ của Nhị Hắc, bằng không đúng là để tên này đạt đến mục đích.

Ở dưới Diệp Huyền cùng Chiến Thương ra tay, vẻn vẹn một khắc đồng hồ, những Hắc Huyết Ma Ảnh kia liền bị thanh lý sạch, không còn sót lại một cái.

Mọi người ngơ ngác nhìn tình cảnh này, vấn đề để mấy Vũ Hoàng tam trọng cảm thấy cực kỳ vướng tay chân, lại bị hai gia hỏa trẻ trung nhất giải quyết, đây thực sự là...

Mọi người trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào.

- Ha ha, lôi kiếm màu đen của các hạ tựa hồ không phải bình thường a, cũng không biết là Huyền binh đẳng cấp nào? Có thể giới thiệu cho chúng ta một chút hay không?

Giang Sùng Hoàng bản thân là một kiếm khách, tự nhiên đối với bảo kiếm hứng thú lớn nhất, lập tức híp mắt cười hỏi.

Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, thu hồi Tài Quyết Chi Kiếm, lạnh nhạt nói:

- Chỉ là một Huyền binh tàn tạ mà thôi, không đủ thành đạo.

- Ồ? Không đủ thành đạo, lão phu vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Huyền binh đặc thù như vậy, bảo kiếm như vậy, há có thể lấy không đủ thành đạo đến bình.

- Ha ha, Giang Sùng Hoàng, nếu vị tiểu huynh đệ này không muốn nói, ngươi vẫn là đừng hỏi nhiều như vậy.

Đao Minh Hoàng lạnh lùng nở nụ cười, hắn biết Giang Sùng Hoàng khẳng định đối với thanh bảo kiếm này nổi lên lòng tham.

Lúc này Từ Nghiễm Lâm lạnh nhạt nói:

- Chư vị, Hắc Huyết Ma Ảnh kia đã bị chém giết, ta xem chúng ta vẫn là tiếp tục lên đường đi, đừng lãng phí thời gian nữa.

Từ Nghiễm Lâm nói dẫn tới không ít võ giả tán thành, rất nhanh một đám người lần thứ hai khởi hành.

Lúc trước Hắc Huyết Ma Ảnh kia tập kích, khiến cho đội ngũ nguyên bản tiếp cận ba mươi người, chỉ còn dư lại khoảng hai mươi người, có thể nói tổn thất nặng nề.

Nhưng có thể bảo lưu lại, cơ bản đều là cao thủ, ngoại trừ tam đại Vũ Hoàng tam trọng, còn lại đại thể là Vũ Hoàng nhị trọng, ngay cả Vũ Hoàng nhất trọng cũng ít ỏi.

Cho tới Vũ Vương, hoàn toàn chỉ còn sót lại Diệp Huyền, có thể nói là một khác loại.

Bình đài này không lớn, mọi người rất nhanh liền đi tới phần cuối.

Chỉ thấy phía trước, lại là từng cái đài cao, tổng cộng mười cái, trên đài cao, bị nhất trọng trận pháp cấm chế mông lung bao phủ.

Mười cái cấm chế này, có hai cái đã bị đánh vỡ, không hề có thứ gì, nhưng tám cái còn lại bảo tồn hoàn hảo, chỉ là không thấy rõ bên trong đến tột cùng có món đồ gì.

Ở trước cấm chế này, cũng có một chút thi hài, có thể nhìn ra được, những thi hài này nguyên bản là đang nỗ lực đánh vỡ những cấm chế kia.

Trong cấm chế này tuyệt đối có thứ tốt, mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt đều sáng lên.

Trong những thi hài này, là có cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng muốn đánh vỡ cấm chế, tất nhiên có thiên tài địa bảo gì.

Một tên Vũ Hoàng nói:

- Chư vị, trong trận pháp cấm chế này tuyệt đối có vật gì tốt, ta đến thử xem, đánh vỡ trận pháp cấm chế này.

Hắn nói hết lời, liền muốn động thủ với cấm chế.

- Tất cả mọi người đều không nên lộn xộn.

Lúc này Đao Minh Hoàng đột nhiên đi lên phía trước, lạnh lùng nói:

- Chư vị, nơi này hiện tại có tám cấm chế, mọi người đều biết, trong này rất có thể sẽ có thứ tốt, có điều những cấm chế này, không phải là bất luận người nào cũng có phần.

- Đao Minh Hoàng, ngươi đây là ý gì, lẽ nào muốn nuốt một mình sao.

Một tên Vũ Hoàng nghĩ đến khả năng đối mặt bảo vật, trong lòng nhất thời không cách nào duy trì trấn định, ngay lập tức hét lên.

- Làm càn.

Ánh mắt của Đao Minh Hoàng lạnh lẽo, chiến đao bên hông đột nhiên ra khỏi vỏ, bá, một ánh đao sánh như tuyết phảng phất như sao chổi đảo qua bầu trời đêm, trong nháy mắt rọi sáng mảnh đại điện này, chém ở trên ngực Vũ Hoàng kia.

Xì xì!

Vũ Hoàng kia làm sao là đối thủ của Đao Minh Hoàng, phun ra một ngụm máu tươi, tầng tam trọngy ngược ra ngoài, một luồng kình khí khủng bố trong nháy mắt đi vào ngực hắn, xé vỡ hắn thành hai mảnh, chết không thể chết lại.

Võ giả còn lại, tất cả đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương, vừa nãy Vũ Hoàng kia, tu vi cũng không tính yếu, không nghĩ tới không chết ở trên tay Hắc Huyết Ma Ảnh, lại chết ở dưới đao của Đao Minh Hoàng, thật là đáng thương đến cực điểm.

- Hiện tại các ngươi ai còn có ý kiến không?

Đao Minh Hoàng lạnh lùng nói.

Vũ Hoàng nhị trọng còn lại, tất cả đều câm như hến, giận mà không dám nói gì.

Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nãy người võ giả kia, không khỏi cũng quá sốt ruột, luận tu vi, người này chỉ có thể xếp hạng trung du, lại dám làm chim đầu đàn, không bị giết mới lạ.