Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1035: Kiệt lực đột phá (1)




Nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc, sâu trong hồn hải chính là linh hồn hắn, một khi bị Chiến Thương đoạt xá thì hắn lập tức không còn ý thức, trở thành một cái xác không hồn.

Nhưng không biết Chiến Thương thi triển bí pháp gì có thể ngăn cản hấp lực của thôn phệ vũ hồn, bằng vào thôn phệ vũ hồn còn không thể ngăn cản hắn.

- Nếu như vậy... Vô tận dung hỏa, diệt cho ta!

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, lúc hắn thúc dục thôn phệ vũ hồn cũng m thầm kích hoạt vô tận dung hỏa, chỉ trong nháy mắt hồn hải của hắn biến thành biển lửa và bao phủ Chiến Thương.

- Thiên... Thiên hỏa!

Chiến Thương cả kinh như gặp quỷ, oanh, vô tận hỏa diễm bao phủ hắn, trên người hắn phát ra âm thanh xì xì, lúc trước đám người Tô Tú Nhất tấn công không thể làm khói đen yếu bớt, giờ phút này nó lại bị thiêu cháy dần dần.

Khí tức hồn lực cường đại không ngừng bao phủ hồn hải Diệp Huyền.

Thời điểm Chiến Thương bị vô tận dung hỏa thiêu cháy một lúc, hắn không còn sợ hãi mà biến thành vui mừng.

- Đáng chết, thì ra là ấu sinh thể thiên hỏa, hù chết ta.

Nay sau đó hắn cười lớn quỷ dị và dữ tợn:

- Ha ha ha, thân thể này rất tốt, không những có đồ vật không tồi, lại còn luyện hóa thiên hỏa, còn có thứ quỷ dị kia, một khi Chiến Thương ta đoạt xá, những thứ này đều là của ta.

Hắn hưng phấn cười lớn.

Trong hồn hỉa, Chiến Thương biến thành gương mặt hung ác tiến dần vào sâu trong hồn hải Diệp Huyền, tuy bị thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa kiệt lực ngăn cản cho nên tốc độ chậm không ít nhưng vẫn đang nhích tới gần linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền.

Tâm thần Diệp Huyền trầm xuống, hắn vô cùng lo lắng.

Làm sao bây giờ? Diệp Huyền rất rõ ràng, tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ bị Chiến Thương đoạt xá.

Thời điểm này hắn cũng không nghĩ ra biện pháp khác.

Đúng lúc này đột nhiên Diệp Huyền cảm giác được Độc Tài Chi Kiếm sau lưng nóng lên, da thịt hắn có cảm giác khó thừa nhận.

Lúc này bên ngoài thân thể Diệp Huyền.

- Huyền Diệp, ngươi như thế nào?

- Huyền Diệp, ngươi nói chuyện đi!

Đám người Cát Phác Tử nhìn Diệp Huyền đứng giữa không trung, gương mặt hắn đầy tơ màu đen, bọn họ lo lắng kêu gào hắn thức tỉnh.

Cách đó không xa, thanh niên áo xanh cười nhạo:

- Ha ha, gia hỏa này nhất định bị đoạt xá, ta khuyên các ngươi nên đánh chết hắn sớm đi, nếu không lát nữa kẻ phải chết chính là các ngươi đấy.

Cát Phác Tử lạnh lùng nhìn hắn, tức giận nói:

- Ngươi câm miệng cho ta.

Sắc mặt thanh niên áo xanh trầm xuống, hắn nói:

- Ngươi nói cái gì? Một phó viện trưởng học viện cũng dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi biêt ta là ai không?

Tô Tú Nhất mở quạt lông ra, ánh mắt sâm lãnh nói:

- Ngươi lại nói nhảm, mặc kệ ngươi tới từ nơi nào, hôm nay ta sẽ giết ngươi.

Trong thân thể hắn phóng thích uy áp làm người ta sợ hãi.

Trong chiến đấu lúc trước, Thiên Dịch lão nhân thanh niên áo xanh đều bị thương, chỉ có Tô Tú Nhất không có bao nhiêu thương thế, hắn còn giữ lại tuyệt đại bộ phận sức chiến đấu.

Bởi vậy hắn mới mở miệng làm thanh niên áo xanh im lặng, ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ và nói thầm:

- Tô Tú Nhất sao, bản thiếu gia nhớ kỹ, một Vũ Hoàng cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta, chờ bổn thiếu gia quay về Vô Lượng sơn, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, bản thiếu gia cũng muốn giết ngươi.

Tô Tú Nhất tức giận nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn lên người Diệp Huyền, thần sắc mang theo lo lắng.

Từ khi Diệp Huyền bị khói đen tiến vào người liền đứng ngơ ngác tại đó, không có bất kỳ phản ứng, chỉ có sợi tơ đen trên mặt không ngừng nhúc nhích.

Đồng thời ánh mắt hắn cũng hơi trống rỗng mờ mịt nhưng không cho người ta cảm giác quỷ dị đáng sợ như những người lúc trước, bởi vậy đám người Cát Phác Tử đều biết Diệp Huyền còn chưa bị đoạt xá nên ôm một phần hi vọng.

Trong tình huống này bọn họ không biết làm cái gì, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn mà thôi.

Đúng lúc này...

Ông!

Độc Tài Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền đột nhiên bắn ra hào quang màu xanh hấp dẫn tất cả mọi người chú ý.

Mọi người tập trung tinh thần nhìn sang, nhìn thấy Độc Tài Chi Kiếm xuất hiện từng đám phù văn màu xanh da trời, những phù văn này tỏa ra khí tức kinh người, cảm giác làm mọi người rung động xuất hiện, nó đã xuất hiện trong thiên địa.

Xèo...xèo!

Cùng lúc đó trên bờ vai Diệp Huyền, đột nhiên Tiểu Tử nhảy ra khỏi túi linh sủng, nó dùng đôi mắt màu tím như bảo thạch nhìn Độc Tài Chi Kiếm trên lưng Diệp Huyền, trong ánh mắt mang theo hào quang hưng phấn.

Đồng thời móng vuốt nhỏ của nó nhiếp Độc Tài Chi Kiếm qua.

Đùng!

Tiểu Tử Điêu đánh một đám lôi quang vào Độc Tài Chi Kiếm.

Ngay sau đó âm thanh lôi đình vang vọng trong thiên địa, mọi người còn khôn kịp phản ứng, trên bầu xuất hiện lôi điện oanh kích vào Độc Tài Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Lôi quang bắt đầu khởi động, toàn thân Diệp Huyền hóa thành biển lôi điện, lôi quang mãnh liệt chôn vùi tất cả mọi thứ.

Lôi đình khủng bố làm đám người Tô Tú Nhất sợ hãi lui về phía sau, bọn họ trơ mát nhìn Diệp Huyền bị lôi quang bao phủ.

Ầm ầm!

Trên bầu trời sấm sét không ngừng, từng đạo lôi điện không ngừng đánh xuống và chui vào bên trong Độc Tài Chi Kiếm.

Lôi quang vô cùng khủng bố, cho dù nó tỏa ra một tia cũng làm vẻ mặt Tô Tú Nhất ngưng trọng không dám tới gần.

Hắn không chút nghi ngờ, nếu mình bị một đám lôi điện đánh trúng cũng sẽ giống Thiên Dịch lão nhân, bản thân bị trọng thương và có khả năng vẫn lạc.

- Trên người Huyền Diệp phát sinh cái gì?

Mọi người xiết chặc nắm đấm, bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền bị sét đánh lúc trước nhưng không hề có chuyện gì, nội tâm cầu mong hắn bình yên.

Không có người nào nhìn thấy trong lôi quang có một con chồn màu tím đang vui sướng khoa tay múa chân, da lông toàn thân dựng lên, từng tia sét liên tục chui vào trong thân thể nó, dường như lôi điện đang tẩy lễ cho Tiểu Tử Điêu, thần thái nó hưng phấn.

Lúc này trong hồn hải Diệp Huyền.

Đại lượng lôi đình bao phủ thân thể Diệp Huyền vào trong, hồn hải của hắn xuất hiện vô số lôi quang đáng sợ.

Lôi quang nương theo hỏa diễm tiến vào trong hồn hải và hình thành hình ảnh kinh người.

Những lôi quang này không do Diệp Huyền khống chế, trực tiếp đánh thẳng vào người Chiến Thương, hắc khí trên người Chiến Thương không ngừng giảm bớt nhanh chóng.

- Ah!

Chiến Thương lập tức gào thét thống khổ, thân thể chấn động và cực kỳ tức giận, trong ánh mắt yêu dị tràn ngập hoảng sợ, thân thể không ngừng run rẩy, hắn nhìn lôi quang và tru lên: