Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

Chương 81: Đạo Tâm Không Vững - Sao Thành Chính Quả




Bạch Viên Khôi Lỗi nhanh như thiểm điện bắn vọt về phía Đàm Phi, song thủ bạo phát quang mang nện thẳng xuống, đất đá chỗ gã đứng rung chuyển nổ ‘Ầm’. Thế nhưng Bạch Viên chỉ là đánh vào chỗ không người, thân ảnh Đàm mờ ảo hiện ra cách đó ba trượng. Gã ném ra Vu Hồn quấn lấy Bạch Viên như hình với bóng, còn bản thân chưa có động thủ, lạnh lùng nhìn hai tên Thiên Kiếm Môn và Ngọc Hư Cung:

- Hắc… Đây đang là địa bàn Phật Môn, nhị vị đi dâng hương mà sát niệm nặng quá… Đạo Tâm không vững sao mà thành chính quả?

Rõ ràng đây là lời khuyên nhủ nhưng lại mang ý đồ thách thức. Tùng Vân còn đang thầm tính toán thiệt hơn bởi kẻ trước mặt không hề đơn giản như lúc đầu bọn hắn đánh giá. Vô Tà lại không vậy, hắn đã động nộ ngay từ đầu, giờ nghe được những lời châm chọc thì chịu không nổi, hắn gầm lên:

- Còn dám đạo lý với lão tử… đi chết đi…

Linh Kiếm trên tay hắn vũ động, khiếm khí sắc bén xé gió bổ về phía Đàm Phi. Đàm sử dụng bộ pháp Dạ Mị cực kỳ linh hoạt, Liệt Không Đao được tế ra chém ngược trở lại Vô Tà với những đường đao hóc hiểm.

Vô Tà đang được coi là thiên tài tu luyện trong giới trẻ Thiên Kiếm Môn, bản lĩnh không phải dạng tu sĩ phổ thông có thể sánh ngang, thân ảnh hắn nhá lên thoát khỏi chục vệt đao quang. Biết ngay gặp phải đối thủ xứng tầm, chiến ý càng thêm mạnh mẽ. Tay gã bắt ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Linh Kiếm ở trên không bỗng phát tiếng ‘U U…’, huyễn hóa ra cả trăm chuôi, nhất tề đâm về phía Đàm.

Đàm Phi lần đầu đối chiến cùng một tên ‘Kiếm Tu’, Kiếm Tu luôn được tu sĩ Vân Lam coi là cường giả, có chiến lực mạnh mẽ và rất khó bị đánh bại. Vậy nên, Đàm chưa có sử dụng hết bản lãnh, gã còn muốn thăm dò đối thủ để đánh giá khả năng của mình.

Minh Đạo Nguyên Bảo Tiền bay ra quay tít quanh thân gã, hư ảnh Lạc Điểu huyễn hóa ra đến cả trăm con đón đỡ kiếm ảnh, quang cảnh cuộc chiến hiện ra cực kỳ sinh động đẹp mắt.

Tùng Vân quan khán một bên, hắn quá tự tin vào khả năng chiến thắng của Vô Tà nên di chuyển đến chỗ cặp Khôi Lỗi đang giao thủ, đương nhiên là ý đồ thu thập Vu Hồn.

Đàm Phi chỉ chờ có vậy, năm quang điểm trong tay áo bay ra, kết thành hình sao năm cánh ụp lên đầu Tùng Vân. Tên này những tưởng Pháp Khí của đối phương tấn công, hắn vội tế ra Pháp Khí phòng ngự nghênh đón. Đến khi ngộ ra thì thân đã bị hãm trong ảo trận.

Tàn Đao không ngừng công kích Vô Tà, Đàm lại kết ấn, nơi đầu ngón trỏ sáng rực bạch quang, gã chỉ thẳng lên trời. Nguyên Từ Chi Lực phiêu đãng trong không khí tụ lại, tạo ra một cột sét thô to như bắp tay giáng mạnh xuống Bạch Viên, Bạch Viên Khôi Lỗi lảo đảo, nhưng cũng kịp vung quyền đỡ được một Phủ nặng lệ của Vu Hồn, tuy chưa mất đi chiến lực nhưng cũng bị hủy đi một bàn tay. Tiếp theo là một chùm lôi điện nổ vang trời bổ xuống. Lần này thì Bạch Viên chịu hết nổi, cả thân hình kềnh càng đổ ụp xuống đất, đầu, tay và chân đứt lìa mỗi thứ một nơi.

Sự việc nói ra thì dài dòng nhưng lại diễn biến cực nhanh, kể từ khi Vô Tà động thủ cho đến giờ mới chỉ đếm được có năm nhịp thở.

Sát chiêu ‘Bách Kiếm Xuyên Vân’ chưa thể đả bại đối thủ, dây dưa lằng nhằng với gã nhà quê thêm vài chiêu nữa, Vô Tà quyết trổ hết bản lĩnh hòng giải quyết nhanh trận đấu, đồng thời ứng cứu Tùng Vân đang bị Trận Pháp giam hãm.

Trong khi Bách Kiếm còn đang quấn lấy bầy Lạc Điểu, Vô Tà tế ra một Cự Kiếm có phần lưỡi to bản, chuôi kiếm chạm khảm rất là tinh xảo đẹp mắt, ba động Linh Khí tỏa ra vô cùng đậm đặc.

Đàm khẽ hô:

- Pháp Bảo…!?

Cơ thể Vô Tà bạo phát linh quang, thân Cự Kiếm phát sáng, tỏa ra muôn vàn đóa linh văn vàng óng. Hắn hét lên:

- Bức ta phải sử Tịch Tà Kiếm… Tạp chủng chết đi…

Cùng với lời nói, Tịch Tà Kiếm biến lớn, dài đến vài chục trượng, trực tiếp từ không trung chém xuống đầu Đàm Phi. Không khí bị lưỡi kiếm cắt qua tựa như nứt vỡ kêu ‘rổn rảng’, không gian như đông cứng, uy lực thực phải gọi là phiên giang đảo hải.

Đàm Phi thu lại Tàn Đao, gã vội tế ra Pháp Bảo Lục Mạch Tinh Thuẫn, quanh thân gã được bao bọc bởi một tổ ong màu lục nhạt trong trẻo, cả hai đối thủ cùng lấy cứng đối cứng. Lưỡi Cự Kiếm bổ vào viên cầu hình tổ ong tạo ra tiếng nổ khủng khiếp, kiếm khí chém xuống rồi vạch vào đại địa một cái hố sâu nửa trượng, dài hai mươi trượng. Đất đá chung quanh chiến địa bị cầy sới đến thảm hại.

Lục Mạch Tinh Thuẫn quả là thứ Pháp Bảo tốt, Đàm Phi vẫn an toàn trong vòng bảo hộ, chỉ là Pháp Lực thể nội đang giảm sút, may là Thần Niệm vốn mạnh mẽ còn điều khiển được đám Pháp Khí, Pháp Bảo.

Chớp thời cơ cực nhanh, Đàm sử dụng Dạ Mị đến đỉnh điểm để tiếp cận Vô Tà. Ngón trỏ gã lại sáng lên, lôi điện ngoằn ngoèo trên không trung bổ thẳng xuống đầu Vô Tà.

Đã chứng kiến uy lực không tầm thường của lôi điện do gã mặt sẹo thả ra, Vô Tà vội tế ra Nạo Bạt màu xích đồng nghênh đỡ. Một loạt tia sét giáng thẳng vào Nạo Bạt nổ ầm ầm, khiến nó rung lắc dữ dội. Tiếp tục một chùm tia sét khác lại công kích tới, Vô Tà yên tâm điều động Nạo Bạt cản phá.

Đàm chỉ chờ có vậy, miệng gã quát lên:

- Khổn…

Đôi mắt gã chớp động tinh quang chiếu thẳng vào Nạo Bạt.

Vô Tà bỗng dưng mất kiểm soát đối với Pháp Khí phòng ngự, Nạo Bạt Xích Đồng không được thần niệm điều khiển rơi bịch xuống đất. Đồng nghĩa với việc Vô Tà không kịp trở tay, ba luồng lôi điện bổ thẳng xuống người hắn khiến hắn hét thảm, chính thức dính nội thương.

Chưa dừng lại ở đó, khi mà Vô Tà vừa chật vật thoát ra khỏi những tia điện quang vằn vện, Thân ảnh gã Mặt Sẹo ma mị đã ở ngay phía trước với nụ cười tà dị. Quyền đầu trong trẻo như pha lê kích thẳng vào bụng hắn một quyền đầy uy lực, phá nát lớp cương khí hộ thể trên người hắn, lộ ra một lớp nhuyễn giáp màu bạc mỏng. Vô Tà lại hét thảm một tiếng nữa, thân thể khôi vĩ bắn ngược ra sau đến vài trượng, miệng phun máu tươi. Hắn đã chính thức mất đi chiến lực, triệt để không còn chiến ý, nằm bất động một đống trên loạn thạch.

Đàm Phì vẫn còn hùng hổ vung đao bổ tới, sát khí tràn ngập đến dọa người…

- Đạo Hữu dừng tay…!

Bất chợt một đồ hình Liên Hoa vàng chói với muôn vàn chữ ‘Vạn’ nhấp nhá hiện ra, kịp thời cản thế Đao chém tới. Đàm vội thu Đao, miệng cười lạnh nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Cách đó năm trượng, xuất hiện một Tăng Nhân trẻ tuổi, tăng bào trắng tinh phấp phới trong gió, khí thế thật bất phàm. Tăng nhân trẻ chắp tay niệm phật hiệu, hắn đưa cặp mắt hiền từ nhìn Đàm Phi rồi cất lời:

- Thí chủ bớt nóng nảy… ‘Luận bàn’ như vậy đủ rồi! Dù sao đây cũng là địa bàn của Hàn San Tự.

Đàm Phi lạnh lùng nhìn thẳng mặt tăng nhân trẻ:

- Đạo hữu nghĩ đây là ‘Luận Bàn’…? Rõ ràng chúng ỷ đông muốn diệt sát tại hạ… hắc… Nếu đổi lại, tại hạ không đủ sức tự vệ, khả năng vẫn lạc trên địa bàn của Hàn San Tự rồi.

Ẩn ý trong câu nói của Đàm Phi đương nhiên Tăng Nhân hiểu, hắn cười cười nháy mắt cho Đàm, sau đó lên tiếng:

- Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, tạm thời không truy cứu trách nhiệm nữa. Hai vị này theo trưởng bối đến Hàn San Tự có công chuyện, bần tăng hiện đang thực hiện nhiệm vụ tiếp đón. Vậy thí chủ cũng nên giải trừ Pháp Trận cấm cố kia đi thôi, đặng bần tăng còn hộ tống họ đến bản tự.

Đàm Phi đi đến cạnh đống tàn thi Bạch Viên Khôi Lỗi, thu nó vào không gian giới chỉ rồi triệt đi Ly Địa Diệm Quang Trận. Tùng Vân ở bên trong mộng mị một hồi mới tỉnh táo. Hắn nhìn Đàm Phi với cặp mắt oán độc, sau đó chạy lại chỗ Vô Tà phục dụng đan dược cho tên này.

Tăng Nhân trẻ hướng Đàm niệm phật hiệu:

- Mô Phật… Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?

- Tại hạ Huyền Tử, Tử Huyền Môn! - Đàm lãnh đạm trả lời.

- Ồ… Thì ra là Huyền Tử đạo hữu! Bần tăng pháp danh Huệ Minh! Hạnh ngộ!

Đàm xã giao:

- Huệ Minh đại sư… hạnh ngộ!

Huệ Minh tế ra Pháp Khí phi hành là một chiếc lá trúc xanh biếc, hắn truyền âm với Tùng Vân vài câu, Tùng Vân vội dìu Vô Tà cùng đứng lên Lục Diệp Trúc. Nhìn bộ dạng Vô Tà lúc này rất thảm, y phục rách mướp, tóc tai cháy nám, chẳng còn chút phong phạm Thiên Kiêu Chi Tử như lúc ban đầu. Ba người đằng không bay khỏi chiến địa, riêng Huệ Minh vẫn điểm nụ cười ý vị khi rời đi.

Đàm Phi thu lại Vu Hồn Khôi Lỗi, gã sửa sang lại y phục cho chỉnh tề rồi cất tiếng:

- Ngọc sư tỷ… nàng còn định trốn đến bao giờ?

Không khí cách đó chục trượng bỗng lăn tăn gợn sóng, thân ảnh Lan Ngọc mờ ảo xuất hiện bên một phiến đá lớn. Cặp mắt mỹ lệ vẫn không dấu đi được sự bàng hoàng:

- Đàm… Đàm sư đệ a! Ngươi là cái thứ quái vật gì vậy? Hai gã đó ở trong tông môn là cực kỳ có danh vọng, một hơi đệ đả bại cả hai… ôi lão thiên!

Đàm Phi cười giảo hoạt, gã đổ vấy lý do cho vị Tăng Nhân trẻ:

- Là do tên Huệ Minh ngầm âm thầm giúp đỡ, tiểu đệ đây chưa bản lĩnh đến vậy đâu.

Lan Ngọc thầm tính toán cũng thấy có phần hợp lý, nàng ta cảm thán:

- Ồ… hóa ra là hai người các ngươi đã tính kế với bọn chúng!?

Đàm Phi gật đầu:

- Tạm gọi là như vậy đi… Mà nguyên cớ gì sư tỷ lại bị hai tên đó đuổi giết?

Lan Ngọc cắn môi tỏ ra uất ức:

- Ở đây không tiện, chúng ta chạy về Trụ Sở thôi. Dù sao cũng phải đa ta Đàm sư đệ! Nếu không thì mạng ta chẳng còn.

Hai người tế ra Pháp Khí, cùng phi hành về hướng Thất Minh Cốc…

Phật Quang Bảo Điện.

Trung tâm ngoại giao của Hàn San Tự, đương nhiên cũng là trung tâm ngoại giao của Thất Đại Phái Già Thiên.

Trong suốt hàng vạn năm, kể từ khi khai tông lập phái, Hàn San Tự luôn giữ quan điểm ở vị thế trung lập. Đôi khi, họ còn đảm nhiệm trọng trách đứng ra dàn xếp những bất đồng giữa các Siêu Cấp Tông Môn. Kể từ hai vạn năm trước, tất cả các cuộc họp ăn chia quyền lợi và quyền tài phán đều được tổ chức tại Phật Quang Bảo Điện.

Trước ngưỡng cửa đại môn, Vô Tà đã thay ra bộ đồng phục khác, hắn đang quỳ mọp trước mặt một lão giả tóc xám. Vị Thiên Sư này đương nhiên là Đại Trưởng Lão Diệp Kiếm của Thiên Kiếm Môn, dáng vẻ lão đường hoàng, toát lên khí chất quý phái, không giận mà uy.

Cách đó một khoảng là Tùng Vân, gã này đang khúm núm thì thầm truyền âm cho một nam tử trung niên có khuôn mặt hết sức phổ thông. Lão trung niên nhân kia đương nhiên là Đại Lão Tổ của Ngọc Hư Cung, Quang Đông Tử.

Diệp Kiếm sau khi nghe Vô Tà thuật lại vụ việc, trách mắng hắn một hồi. Sau đó đưa ánh mắt hiệp nghị cùng Quang Đông:

- Tử Huyền Môn lại có đệ tử xuất chúng đến vậy?

Quang Đông Tử tỏ thái độ bất đắc dĩ:

- Ài… Không phải là đối thủ mạnh, mà là hai tiểu tử ngu dốt này tâm cao khí ngạo, mục hạ vô nhân mà thôi…

Diệp Kiếm vê râu gật gù, lão thì thầm:

- Cũng phải tìm hiểu xem gã Huyền Tử kia là người như thế nào, một hơi đàn áp hai kẻ đồng giai ra nông nỗi này thì cũng không phải dạng vừa…

Tiếng Linh Chung bên trong Phật Quang Điện ngân nga vang lên, hai lão quái vật cùng nhìn nhau rồi đi vào trong. Để lại hai tên môn hạ trơ trọi, nhìn nhau với sự xấu hổ đến tột cùng.

- Hết Chương 81 -