Huyễn Phượng Khúc

Chương 6: Trấn thủ




Địa phương bí mật, người thần bí.

Hàn Hi vừa nghe Hàn Phàm Lâm báo cáo, vừa thong thả bước đi

Chờ Hàn Phàm Lâm báo cáo hoàn tất, Hàn Hi trầm ngâm nói: “Nhìn không ra…Nhị đệ ngày thường trầm mê thanh sắc , nguyên lai hắn cũng có hoạt động ngầm…”

“Đúng vậy, hắn đã an bài người bên cạnh Đại hoàng tử”

“Hanh!” – Hàn Hi hừ một tiếng: “Cũng chẳng sao. Đám người ấy căn bản cũng không tìm được cái gì cơ mật. Còn tình hình bên Tam đệ thì sao?”

“Theo thám tử hồi báo, gần đây Tam hoàng tử tựa hồ mê luyến một gã nam tử, hàng ngày đều theo đuổi hắn”

“Nga?” – Hàn Hi kinh ngạc: “Ta vẫn cho rằng Tam đệ luôn xử sự không khéo, sẽ không để người nào làm ảnh hưởng đến hắn, vì sao đột nhiên lại động tình? Tên nam tử kia là ai? Vì sao hắn lại có mị lực lớn như vậy?”

“Hắn chính là tên tù binh mà Hoàng thượng lần trước đã ban cho Tam hoàng tử”

“Tên tù binh không ai chọn?” – Hàn Hi ngưng thần

“Vâng”

“Tam đệ ánh mắt quả thật đặc biệt” – Hàn Hi ngữ khí đầy vẻ trào phúng

“Ta không cho là như vậy”

“Vì sao?”

Hàn Phàm Lâm nhíu mày: “Ta đã gặp qua người này – Tô Thiếu Vân, người này nhìn đạm nhiên như không để ý tới mọi sự xung quanh, nhưng ta cảm giác hắn không bình thường. Ta nói chuyện với hắn đã hai lần, nhưng vẫn không thể nhìn thấu hắn”

“Phải không?” – Hàn Hi ngồi xuống, nói: “Bất quá, dù hắn không bình thường, nhưng Tam đệ không phải là vấn đề lớn. Phụ hoàng vẫn luôn không coi trọng hắn”

“Đối với chuyện này ta cũng cảm thấy kì quái. Kì thực Tam hoàng tử năng lực không kém, tại sao Hoàng thượng lại không coi trọng hắn?” – Hàn Phàm Lâm cảm thấy hiếu kì

Hàn Hi không trả lời, lại chuyển sang vấn đề khác nói: “Ngươi ra ngoài cũng đã lâu rồi, hiện tại nên quay trở về trước Nhị hoàng tử để tránh hắn nghi ngờ”

“Vâng” – Hàn Phàm Lâm cảm thấy hơi thất vọng, xem ra trong lòng hắn chính mình không trọng yếu như mình tưởng tượng.

Đối với việc Hàn Việt Phong vẫn không biết mệt mỏi quấy rầy hắn, Tô Thiếu Vân rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Hôm nay buổi trưa, sau khi tỉnh dậy, phát hiện Hàn Việt Phong đang ngủ bên cạnh, tâm trạng không khỏi sinh khí, cũng không quản hắn ngủ được bao lâu, một phát đánh tỉnh hắn.

“Chuyện gì?” – Giật mình tỉnh giấc, Hàn Việt Phong vội ngồi dậy

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế này đến bao lâu?”

“Hắc hắc” – Hàn Việt Phong cười cười: “Thiếu Vân, ngươi biết không? Ta nguyên bản là ở trang viện, nhưng sau lại phát hiện ở bên ngươi cảm giác vô cùng thoải mái, nên ta đã quyết định sau này đều sẽ cùng ngươi”

“Nói cách khác, ngươi là bởi vì thấy thoải mái nên luôn theo ta?” – Tô Thiếu Vân khẩu khí bất thiện hỏi

“Đương nhiên!” – Hàn Việt Phong thẳng thắn trả lời không chút do dự

“Thế nhưng ngươi thoải mái, ta lại cảm thấy không tự nhiên. Ta không có thói quen ở cùng người khác”

“Vậy thì tập cho quen là tốt rồi.Hơn nữa, bây giờ còn có người đang giám thị ta, ngươi nhân nhượng một chút vậy” – Hàn Việt Phong trong lòng cười trộm, ngoài miệng lại đầy khổ sở

“Nghe nói Hạ quốc tập kết binh mã tại Lữ Điều, tựa hồ có ý định xâm lấn phải không?” – Tô Thiếu Vân hỏi

Không rõ Thiếu Vân vì sao đột nhiên hỏi chuyện này nhưng Hàn Việt Phong vẫn trả lời: “Đúng vậy, ngươi hỏi cái này làm gì?”

Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, nói thẳng: “Vậy đi, ngươi ngày mai lâm triều xin Hoàng thượng lĩnh binh đi trấn thủ Lữ Điều”

“A?” – Hàn Việt Phong ngây người: “Đúng vậy, ta thế nào không nghĩ tới. Như vậy ta có thể tránh khỏi tranh đấu của Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh rồi”

Tô Thiếu Vân nhìn hắn, mở miệng định hỏi nhưng lại nhịn xuống

“Ngươi muốn cùng đi?” – Thấy thế Hàn Việt Phong hỏi

“Ta đương nhiên muốn, bất quá điều ta muốn hỏi không phải là cái này”

“Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?” – Hàn Việt Phong hồ nghi

Tô Thiếu Vân có chút chần chờ: “Kì thực năng lực của ngươi hơn cả Hàn Hi, Hàn Nhạc. Thế nhưng vì sao phụ hoàng của ngươi lại không xem trọng ngươi?”

Hàn Việt Phong cười khẽ: “Ngươi biết không? Đây là một trong những bí mật hoàng tộc, không thể nói với người ngoài”

“Vậy sao? Quên đi” – Tô Thiếu Vân lướt qua Hàn Việt Phong xuống giường

Hàn Việt Phong nắm tay Thiếu Vân kéo xuống: “Ta cũng không nói là sẽ không nói cho ngươi biết”

“Nga” – Tô Thiếu Vân lại ngồi ở bên giường: “Ngươi nói đi”

“Ngươi…người này…” – Hàn Việt Phong lắc đầu: “Nhìn ngươi giống như là ta đang bức ngươi phải nghe…ai…Ngươi cũng biết, mười hai quốc gia, mỗi quốc gia đều có ấn kí đặc biệt. Hơn nữa, ấn kí đặc biệt này ngoại nhân không được biết, ngoại trừ người hoàng tộc thì không ai biết hình dạng của ấn kí này, cho dù là thám tử lợi hại nhất cũng không thể điều tra ra hình dạng của ấn kí. Vì để bảo mật, người hoàng tộc tạo ra rất nhiều hình dạng ấn kí khiến cho người ta không thể biết được ấn kí nào là thật là giả”

“Điều này ta biết” – Tô Thiếu Vân gật đầu

Hàn Việt Phong nói tiếp: “Bổn quốc ấn kí, mỗi người trong hoàng tộc trên vai phải đều có vết ấn kí hình bán nguyệt hồng sắc, thế nhưng…” – Hàn Việt Phong vừa nói, một bên giật y phục, lộ ra phần vai bên phải màu mật ong rắn chắc: “thế nhưng ta không có ấn kí này”

Tô Thiếu Vân nhìn chăm chú, quả nhiên bên vai phải Hàn Việt Phong cái gì cũng không có.

Hàn Việt Phong lại giật bên kia y phục: “Tương phản chính là, bên này của ta lại có một ấn kí hình ngôi sao.

Nhìn theo nơi hắn chỉ, Tô Thiếu Vân phát hiện Hàn Việt Phong phía dưới bên trái xương quai xanh có ấn kí hình tử sắc tinh (hình ngôi sao màu tím)

“Tuy rằng ta là mẫu phi hoài thai thập nguyệt sinh hạ(10 tháng), hơn nữa có người nói mẫu phi có thân thể thuần khiết, thế nhưng phụ hoàng vẫn hoài nghi ta không phải là cốt nhục của hắn nên vẫn luôn đối xử lạnh lùng với ta, mẫu phi cũng …vì chuyện này mà bị biếm lãnh cung, ôm hận mà chết. Phụ hoàng cho rằng chuyện này làm hắn mất mặt, nghiêm cấm bàn luận về việc này. Ta biết được cũng là do khi Y phi lâm chung nói lại, đồng thời cũng nói với ta đừng cho phụ hoàng biết…ai…” – Hàn Việt Phong thở dài

Tô Thiếu Vân không nói gì. Nhà hoàng đế đều cực coi trọng chuyện huyết thống, bởi vì bọn họ không muốn đem giang sơn của tổ tiên truyền cho ngoại nhân.

Trầm mặc một hồi, Hàn Việt Phong đột nhiên cười, nói: “Ngươi là người đầu tiên không phải hoàng tộc biết bí mật này, có thể thấy ta ái ngươi nhiều thế nào, đến cả chuyện cơ mật như thế đều nói cho ngươi.”

Tô Thiếu Vân cười nhạt: ‘Thôi đi, chữ “ái” khi thuận miệng nói cũng chỉ là muốn ta hoa tâm, như vậy “ái” cũng không có ý nghĩa đích thực”

“Ngươi có thể nào như vậy hạ thấp giá trị “ái” của ta đối với ngươi” – Hàn Việt Phong từ phía sau ôm lấy Thiếu Vân, ngã đầu lên vai hắn làm bộ thương tâm

Bị Hàn Việt Phong ôm, trong lòng Tô Thiếu Vân chợt nổi lên một cảm giác khác thường.

Hắn lắc lắc đầu, cố gắng quên đi loại cảm giác kì lạ này, đẩy Hàn Việt Phong: “Chán! Buông ra!”

Tô Thiếu Vân vừa nói xong, còn chưa kịp thoát khỏi vòng tay Hàn Việt Phong, cửa phòng đã bị người đẩy bật ra.

Người vào là Hàn Nhật, Hàn Nguyệt, hai người ngẩn ngơ, trợn tròn mắt nhìn hình ảnh trên giường, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu không biết làm sao, nói: “Chủ…chủ tử…chúng ta không cố ý…”

Tô Thiếu Vân biết họ hiểu lầm nhưng cũng lười giải thích, đứng dậy chỉnh lại y phục rồi đi ra ngoài.

Đi tới cạnh cửa mới bật ra một câu: “Không cố ý liên tiếp cũng có thể coi là vô tình sao”

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt mặt đỏ ửng, đứng ngốc tại chỗ không biết nên nói gì.

“Ha ha, đúng vậy, một lần có thể nói là vô ý, thế nhưng liên tiếp hai lần thì chỉ có thể nói là cố ý” – Hàn Việt Phong cười lớn

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đứng một góc ủ rũ

Mặc y phục xong Hàn Việt Phong mới hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cái kia, tin tức từ Tô Nhật, Tô Nguyệt cho biết Tô vương Tô Lượng mấy ngày gần đây bỗng nhiên nhiễm quái bệnh, thái y vô phương, tùy thời có thể băng hà” – Hàn Nhật thần sắc nghiêm túc trả lời

“Quái bệnh? Một tháng trước vẫn còn hoàn hảo, thế nào đột nhiên lại nhiễm bệnh? Có thể là bị người hạ độc” – Hàn Việt Phong sửa lại thái độ vui cười khi nãy, nhíu nhíu mày: “Xem ra có người chờ không nổi phụ hoàng của hắn, khá là phiền phức”

Hàn Việt Phong tự hỏi, thong thả đi qua đi lại trong phòng.

“Chủ tử, Tô Nguyệt tỷ muội muốn xin chỉ thị bước tiếp theo phải làm như thế nào” – Hàn Nguyệt cẩn cẩn dực dực nói.

Hàn Việt Phong suy nghĩ một chút: “Gọi các nàng trở về”

“Gọi các nàng trở về? Các nàng vất vả lắm mới có thể trà trộn vào được hoàng cung Tô quốc, chẳng phải như vậy đều uổng phí cả sao?” – Hàn Nhật ngạc nhiên

“Tô vương băng hà, Tô Triển Tùng là người có khả năng kế vị nhất. Người này thủ đoạn độc ác, không phải là kẻ đơn giản. Ta hoài nghi Tô vương quái bệnh và hắn không thoát khỏi quan hệ. Tô Nguyệt các nàng dù có ở lại cũng sẽ không tìm thêm được gì, hơn nữa khả năng sẽ có nguy hiểm, trở về là tốt nhất. Những gì ta cần biết hầu như đều đã rõ, cũng là đến lúc gọi các nàng trở về”

“Vâng, lát nữa thuộc hạ sẽ thả bồ câu đưa tin cho các nàng” – Hàn Nguyệt đáp

“Ân, nếu không còn việc gì thì các ngươi lập tức làm việc này đi, còn có, nói các nàng trở về thì đến Lữ Điều chờ ta”

“Lữ Điều?”

“Vâng, chúng ta ngày mai sẽ trấn thủ ở Lữ Điều chờ chủ tử”

“Vậy, thuộc hạ xin cáo lui”

Chờ bọn họ đi ra ngoài, Hàn Việt Phong quay đầu hướng cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy xa xa bóng dáng Tô Thiếu Vân ôm cầm ngồi trên tảng đá nhìn thất thần.

Hàn Việt Phong mỉm cười, lẩm bẩm: “Vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn lại làm lòng ta thật tĩnh lặng, muốn cùng hắn ngây ngốc như thế suốt cả đời, ta trở nên quái lạ quá rồi!”

Hàn Việt Phong biết rõ vị trí Tô thiếu Vân trong lòng hắn ngày càng trọng yếu, không biết đây có phải là  tốt hay không đây?

Khi hắn còn đang trầm tư, bên tai truyền đến tiếng đàn thanh thoát, Hàn Việt Phong lắc lắc đầu, bỏ lại những suy nghĩ vẩn vơ, lững thững bước ra khỏi phòng tiến đến gần bóng người hư hư huyễn huyễn kia.

Ngày thứ hai, khi Hàn Việt Phong nhắc tới việc muốn ra Lữ Điều trấn thủ, Hàn Đằng không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.

Hàn Việt Phong trong lòng thầm than, thiên hạ phụ mẫu đều muốn nhi tử bồi bên người, nhìn dáng vẻ phụ hoàng hắn như ước gì mình ly khai cho sớm, không giữ lại, ngay cả một tiếng “Trên đường phải cẩn thận” cũng không có.

Ai…lẽ nào huyết thống thực sự trọng yếu như vậy sao?

Lữ Điều nằm ngay ranh giới giao nhau của Hàn quốc, Hạ quốc và Đường quốc, là vị trí quân sự quan trọng mà tam quốc tranh đoạt, hiện tại nằm trong biên giới Hàn quốc. Đường quốc và Hạ quốc như hổ đói rình mồi, chăm chú vào Lữ Điều ý đồ chiếm giữ.

Tuy rằng Lữ Điều thuộc biên giới Hàn quốc, thế nhưng nơi này lại không hẳn là người Hàn quốc mà còn có người của Đường quốc và Hạ quốc, tuy không cùng quốc gia nhưng cũng có thể ở chung.

Đi tới Lữ Điều, Tô Thiếu Vân lần đầu tiên cảm giác như được đặt mình trong phong cảnh tú lệ, trong sự nhiệt tình của người dân, cảnh sắc mỹ lệ khiến hắn trầm tư mãi trong đó.

“Chủ tử, công tử, các ngươi rốt cục tới rồi? Chúng ta chờ mong đến mỏi mắt cả thôi” – Có người hưng phấn lên tiếng

Tô Thiếu Vân nhìn lại, kinh hỉ hỏi: “Tô Nhật, Tô Nguyệt các ngươi thế nào lại ở chỗ này?”

Tô Thiếu Vân nhìn hai tỉ muội Tô Nhật Và Tô Nguyệt, các nàng hưng phấn chạy đến trước mặt hắn cùng Hàn Việt Phong, đầu tiên hướng Hàn Việt Phong thi lễ, sau lại hướng qua hắn.

“Thì ra là thế!” – Nhìn Hàn Việt Phong rồi lại nhìn qua hai tỷ muội, Tô Thiếu Vân nói

“Chúng ta đều không có ý định gạt công tử, nhưng mệnh lệnh của chủ tử là thế, chúng ta cũng không dám kháng mệnh” – Tô Nguyệt lo lắng

Tô Thiếu Vân hừ một tiếng không trả lời

“Công tử, người sinh khí rồi?” – Tô Nhật cẩn thận hỏi

“Các ngươi nói xem?”

Tô Nhật, Tô Nguyệt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.

Hàn Việt Phong đứng một bên nhìn cảnh này chỉ cười, nói: “Thiếu Vân làm sao lại sinh khí được với các ngươi? Đừng lo lắng”

“Thật sao? Ta chỉ biết công tử sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận” – Tô Nguyệt cười tủm tỉm

Tô Thiếu Vân cũng cười: “Ngươi, nha đầu này!”

“Công tử, chúng ta làm chao, người đến kiểm tra xem vị thế nào?” – Tô Nhật đem vật đưa cho Thiếu Vân

“Chao? Là cái gì?” – Hàn Việt Phong kì quái, hỏi

“Hồi chủ tử, đây là thứ công tử dạy chúng ta, tuy rằng ăn có điểm lạ miệng, nhưng là thứ phi thường tốt” – Tô Nhật đáp

“Thực sự? Vậy cho ta nếm thử” – Hàn Việt Phong nhìn thứ hai tỷ muội cầm mà chờ mong

Tô Nhật xuất một ít chao ra bát đưa cho Hàn Việt Phong  và Tô Thiếu Vân nếm thử

Tô Thiếu Vân cắn một ngụm, khen: “Hai tháng không gặp, trù nghệ của các ngươi quả thật tiến bộ không ít”

“Thật vậy chăng?” – Tô Nguyệt nghe thế vui vẻ cực kì

Tô Thiếu Vân gật đầu: “Tuy rằng so với thứ ta ăn trước đây còn kém một chút, nhưng cũng không sai biệt lắm”

“Đa tạ công tử khích lệ”

“Chủ tử, người thấy thế nào?” – Tô Nhật quay sang hỏi Hàn Việt Phong

“Đương nhiên ăn ngon rồi, ngươi xem miệng của hắn nhồi nhét nhiều như thế” – Tô Thiếu Vân buồn cười nhìn Hàn Việt Phong

Hàn Việt Phong chậm rãi nuốt xuống rồi nói: “Ta là lần đầu tiên ăn thứ tốt như vậy, tuy vị này ăn không quen miệng cho lắm”

Lúc này Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đi tới, thấy mọi người ăn có vẻ ngon lành, cũng lấy một khối chao bỏ vào miệng ăn thử

Kết quả là bọn họ không chịu nổi mùi kì quái của nó, không hẹn mà cùng chạy đến một bên nôn khan, mấy miếng chao trong tay đều rớt cả xuống mặt đất.

Hàn Việt Phong nhìn cảnh đó không khỏi than thở lãng phí, lại nói bọn không biết thưởng thức

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt sau khi nôn khan xong vội tránh thật xa, căn bản là không dám tiếp cận thứ đó khiến cả đám một trận cười to.