Đường Hán vội vàng vận chuyển Huyền Thiên Công áp chế sự nóng ra trong lòng, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút, hai tay chậm rãi dùng sức, ấn lên vài huyệt đạo trên vai Lạc Mỹ Huyền, để tăng thêm hiệu quả, anh đã lén truyền chân khí và hơi thở nhẹ nhàng truyền ra từ ngón tay anh
Cột sống cổ của Lạc Mỹ Huyên vốn dĩ không tốt lắm, cô lại mệt mỏi thêm một ngày dài nữa, cổ đau nhức, bàn tay to lớn của Đường Hán ấn vào, cô lập tức cảm thấy cổ mình được thả lỏng. Cộng thêm nhiệt độ nóng rực từ đầu ngón tay của Đường Hán, cô càng cảm thấy dễ chịu hơn, không tự chủ được mà rên lên một tiếng.
"Ớ,.
Hai chân Đường Hán mềm nhữn, suýt thì quỳ rạp xuống đất, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, một tiếng này rên này quả thực là khiến người ta hồn bay phách tán.
Sự nóng ran mà anh vừa vất vả kìm nén lại thì đột nhiên dâng lên, điều đáng sợ là anh thực sự có phản ứng, điều tệ hơn nữa là lưng của Lạc Mỹ Huyên đang dựa vào chỗ đó của anh.
"Làm gì vậy, nhanh lên đi." Đang lúc Lạc Mỹ Huyên cảm thấy thoải mái thì Đường Hán lại dừng lại, điều này khiến cô không hài lòng, thân hình duyên dáng dựa vào Đường Hán lắc lư mấy cái.
Quần áo mùa hè của Đường Hán rất mỏng, Lê Mỹ Huyên chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, giữa phản ứng cứng rắn của Đường Hán và tấm lưng mềm mại của Lạc Mỹ Huyên thì chỉ có một chút cản trở, cảm giác đúng là Đường Hán đang ở cạnh một trinh nữ xinh đẹp mê hồn.
“Này... Tốt nhất là cô nên ngồi thẳng lên, như vậy xoa bóp sẽ có tác dụng tốt hơn." Đường Hán mặc dù rất hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng anh vẫn là cực kỳ kiên trì nói.
"Lưu manh!" Lạc Mỹ Huyên cũng nhận ra được cái gì đó, vội vàng ngồi thẳng người, ngay cả cái cổ thon dài cũng đỏ bừng. Truyện Cổ Đại
Đường Hán hít sâu một hơi, áp chế tạp niệm trong lòng mình, mười ngón tay của anh khẽ cử động, tập trung xoa bóp.
Lạc Mỹ Huyên cảm nhận được từng đợt khí nóng truyền đến, sau đó khi nóng truyền xuống vai cô như suối nước nóng, bả vai đang mỏi nhức của cô đột nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Khi sức mạnh trong tay Đường Hán ngày càng mạnh và lượng chân khí đổ vào tăng lên, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Không thể không nói, kỹ thuật xoa bóp của Đường Hán quả nhiên có hiệu quả, sau một thời gian, cơn đau và cứng ở sau gáy của Lạc Mỹ Huyên hoàn toàn biến mất trong quá trình xoa bóp.
"Được rồi tiểu thư, xem lá bài trên tay đi."
Đường Háng vốn chỉ muốn nói đùa để giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng vừa rồi, nhưng ai biết rằng dây buộc trên vai bộ đồ ngủ của Lạc Mỹ Huyên đã lỏng, thế là anh cởi dây buộc bên phải ra, bộ đồ ngủ bằng lụa tuột xuống, đôi bồng đào hồng hào trắng nõn lộ ra, khung cảnh bỗng trở nên hoàn mỹ vô tận.
Đường Hán cũng biết mình đã phạm sai lầm, anh cũng không thèm ngắm nhìn chỗ đó của cô, vội vàng đưa tay chộp lấy bộ đồ ngủ bị tuột, định giúp Lạc Mỹ Huyên buộc lại. Ai ngờ bộ đồ ngủ thì không tóm mà lại tóm lấy một bên ngực mềm mại.
"Á... Đường Hán, anh mau thả ra" Lạc Mỹ Huyên không ngờ đến việc này, bản năng của con gái tự nhiên phát huy, cô ôm chặt lấy ngực mình.
"Này cô, Cô phải buông tay trước thì tôi mới thả ra được chứ."
Trong lúc tình thế cấp bách, Lạc Mỹ Huyên ấn chặt tay phải của Đường Hán vào ngực mình, Đường Hán rút ra hai lần nhưng không nhịn được khẽ nhéo hai cái. Cảm giác này thực sự tuyệt vời.
Lạc Mỹ Huyên hét lên một tiếng, buông tay đặt trên ngực ra, Đường Hán mới miễn cưỡng thu lại tay phải của mình lại. Anh cảm thấy tay phải của mình sung sướng thật đấy, đến cả anh cũng ghen tị với chính tay phải của mình.
"Được rồi, cô có thể tiếp tục ấn vào." Đường Hán nói mà ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bộ ng ực mà Lạc Mỹ Huyên quên bảo vệ.
Lạc Mỹ Huyên vội ôm ngực lần nữa, chạy vào phòng tắm như chạy trốn, dựa vào cửa thở hổn hển.