Trong lòng Tam vương gia thấp thỏm. Ngay khoảnh khắc trước khi phụ hoàng uy hiếp hắn, hắn đã muốn lừa gạt cho qua giống như đại hoàng huynh, nhưng...
Con người hắn không có ưu điểm gì khác, chỉ giỏi nhìn sắc mặt.
Trước đây tuy hắn cà lơ phất phơ, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện chút nào. Mẫu phi hắn trước đây được sủng ái, nhưng dù sao cũng đã chết.
Hắn được gửi nuôi trước mặt hoàng hậu, nếu chỗ nào cũng tốt hơn đại hoàng huynh thì cho dù hoàng hậu nương nương có thương hắn thì cũng sẽ có chút không hài lòng. Mà hắn cũng không thích được phụ hoàng coi trọng, bởi vì so với coi trọng, hắn cảm thấy đơn thuần sủng ái cùng càn rỡ sẽ càng nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng gần đây phụ hoàng đã thay đổi.
Nói cách khác, biện pháp trước đây hắn từng sử dụng không thể dùng lại được nữa rồi.
“Nhi thần cảm thấy... Tứ đệ vốn nhát gan, lại vừa mới đính hôn. Cho hắn mượn mười lá gan hắn cũng không dám ức hiếp Tịch Chiếu quận chúa, chắc chắn hắn đã bị người ta tính kế. Nhi thần cảm thấy hẳn là nên điều tra thêm...” Tam vương gia nhỏ giọng thầm nói. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Càn Hòa Đế hỉ nộ không biết: “Lăng Tây Vương chỉ cần một lời giải thích, điều tra rõ ràng hơn nữa thì Lăng Tây Vương cũng sẽ không tin, chuyện này thì sao?”
“Ông ta không tin? Phụ hoàng ngài nói, ông ta dựa vào cái gì mà không tin? Vậy thì để thuộc thần Lăng Tây cùng nhau đốc tra án này đi, bọn họ là người một nhà, chung quy có thể tin được chứ?!” Tam vương gia lập tức nói.
Càn Hòa Đế hừ một tiếng.
Đối với huynh đệ cũng tính là tốt, đáng tiếc, lại ngây thơ vô tri.
“Trẫm muốn ban chết cho lão tứ, cho Lăng Tây một lời giải thích, các ngươi cảm thấy thế nào?” Càn Hòa Đế lại thử hỏi.
Thốt ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bình thường Tứ Vương gia ít khi ra mặt, người cũng uất ức không cố gắng, quan hệ với các huynh đệ cũng bình thường. Bởi vậy lời này vừa ra, đám người phía dưới lại không trực tiếp đứng ra nói chuyện thay cho Tứ vương gia.
Một lát sau, Tam vương gia vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bèn nói: “Nhi thần cảm thấy... tứ đệ rất uất ức... Rõ ràng hắn không thể làm ra chuyện như vậy, nhưng lại mất mạng vì nó, thật quá không công bằng.”
“Không công bằng? Có gì mà không công bằng chứ? Cho dù không phải lỗi lầm của hắn, cũng là hắn thiếu giám sát dẫn tới mình bị hãm hại. Việc đã đến nước này, lấy tính mạng một mình hắn, chặn miệng người, không nên sao?” Càn Hòa Đế lạnh lùng nhìn hắn.
Tam vương gia cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy tình cảm giữa hắn và tứ đệ bình thường, nhưng người này bình thường thấy hắn vẫn rất cung kính.
“Phụ hoàng nói cũng không sai, nếu như tứ đệ sai thật, nhi thần cảm thấy chém chết hắn một trăm lần cũng không đủ! Nên đưa đầu cho Lăng Tây Vương để hắn nguôi giận! Là hắn đáng đời! Nhưng... nhi thần cảm thấy hắn oan uổng, nên muốn cầu tình cho hắn.” Tam vương gia nói, cũng có chút sầu não: “Phụ hoàng, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, chém chết hắn có thể trấn an Lăng Tây Vương thì cũng đáng, nhưng tứ đệ cũng là nhi tử của ngài, quyết định như vậy tất nhiên cũng khiến người hãm hại tứ đệ đắc ý...”
Càn Hòa Đế thở dài.
Hài tử này nhiều năm phóng túng, vẫn còn kém một chút.
Những người mà Lăng Tây Vương phái tới, hành động của bọn họ thế nào ông ta lại chưa từng hoài nghi suy đoán.
Ông ta chỉ hy vọng, hiện tại những hài tử này có thể nhìn ra được mục đích và sự nhẫn tâm của Lăng Tây Vương, trực tiếp đoán ra lý do từ những dấu hiệu này, chỉ tiếc rằng không một ai nói ra cả.
Nhất là lão tam, cũng không biết là cố ý giấu dốt hay là cái gì cũng không hiểu...
Những hài tử bên dưới nghe lão tam nói vậy, dường như cũng có chút động dung. Rất hiển nhiên, bọn họ đối với lão tứ mặc dù không có bao nhiêu tình cảm nhưng cũng không phải loại thờ ơ lạnh nhạt, để mặc hắn đi chết.
Về phần lão nhị...
Càn Hòa Đế càng tiếc hận.
Hài tử này không phải ngu xuẩn mà là tự đại, từ sau khi Quản thị phạm sai lầm bị ông ta lạnh nhạt, đầu óc cũng trống rỗng.
Gặp chuyện không vững vàng, sao có thể có tác dụng lớn được?
Cũng may hiện tại ông ta còn khỏe, cũng không vội vàng nhất thời, con mình đông đảo, sau này lại xem đi.