Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 662




Lục lão tướng quân nghe Hoa Ỷ Phong nói, cũng rơi vào trầm tư.

“Tiểu nha đầu, có phải ngươi cũng có người ngờ vực vô căn cứ hay không?” Lục lão tướng quân cũng dứt khoát hỏi thẳng.

Gần đây ông ấy khá thân thiết với hai huynh đệ Tiêu gia. Tiêu Văn Dũ thầm thì bên tai ông ấy không ít lần, nhắc nhở về Lăng Tây Vương, cho nên ông ấy ít nhiều cũng có chút ngờ vực vô căn cứ, chỉ là có nghi ngờ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hiện tại Lăng Tây Vương không ở kinh thành, chỉ có một Tịch Chiếu quận chúa ở lại đây, cho dù tìm được chứng cứ chứng minh Tịch Chiếu quận chúa có vấn đề cũng không thể cứu vãn được kết quả.

Bách tính của bệ hạ, đương nhiên sẽ nghe bệ hạ, nhưng bách tính trong đất phong của Lăng Tây Vương thì chưa chắc.

“Ngày hôm qua Tịch Chiếu quận chúa cứ nhất định muốn cháu phải tham dự yến tiệc, nhưng cháu và nàng ta cũng không có bao nhiêu giao tình cả.” Hoa Ỷ Phong ăn ngay nói thật.

Lục lão tướng quân nghe vậy thở dài: “Thời thế mấy hôm nay sắp thay đổi rồi.”

“Tướng quân, có phải hiện tại ở Bắc Cảnh bên kia đang có chiến sự liên miên không?” Hoa Ỷ Phong mở miệng hỏi.

“Từ khi ra Tết tới nay đã có không ít thành trấn bị quấy nhiễu. Trước đó vài ngày bệ hạ nhận được tin tức, nói là một trấn ở biên thành đã bị bỏ không, tướng thủ biên cảnh đã truyền đến cấp báo, xin bệ hạ phái binh.” Lục lão tướng quân thở dài: “Chỉ là phái binh nào có dễ dàng như vậy, điều binh điểm binh, lương thảo cũng đều phải đuổi theo, lại còn đường xá xa xôi, chờ viện quân trong kinh đuổi tới, không biết biên cảnh phía Bắc đã rơi vào tình trạng nào rồi.”

Hoa Ỷ Phong nghe vậy cũng rất tức giận.

Đám tặc tử Bắc Cảnh kia thật sự là quá mức!

“Cháu có cần viết mấy phong thư cho phụ thân cháu nữa không? Cũng không phải là cháu không tin chính mình, mà là... những mưu đồ nham hiểm này khó lòng phòng bị. Hiện tại cháu đã tránh được một lần, lỡ như lại tới nữa thì sao? Nhất là bây giờ nếu cháu c.h.ế.t đi, vậy thì ai cũng sẽ nghĩ rằng Nhị hoàng tử g.i.ế.c cháu, cháu vẫn nên nói rõ với phụ thân trước đã.” Hoa Ỷ Phong lập tức nói.

Lục lão tướng quân nghe vậy, cười cười: “Một kế không thành đã đánh cỏ dọa con rắn nhỏ ngươi rồi, Tịch Chiếu quận chúa không ngu như vậy đâu, an tâm dưỡng thương đi!”

Hoa Ỷ Phong cảm thấy cũng đúng, chẳng qua gửi thư đi rồi mới có thể càng an tâm hơn.

Cũng không phải là nàng ấy không tức giận Nhị vương gia, chỉ là rất rõ ràng, nàng ấy và Nhị vương gia đều là quân cờ trong tay người khác, nàng ấy và Nhị vương gia phân cao thấp căn bản không có ý nghĩa gì!

Lục lão tướng quân vội vàng rời đi.

Lúc này, khi biết chuyện Hoa Ỷ Phong bị thương, các gia tộc trong kinh cũng đều vô cùng khiếp sợ.

Quản thị thật vất vả mới tổ chức một bữa tiệc, lại gây ra một cái sọt lớn như vậy, cả nhà cũng tâm hoảng ý loạn, nhất là Quản phu nhân, lúc này vội vàng sai người dọn dẹp trong nhà, tất cả đồ vật dùng trong yến hội, chỉ cần là thứ mà chủ tớ hai người Hoa Ỷ Phong đã từng dùng qua, tất cả đều ném đi!

Tuyệt đối không thể để người ta tra ra bất kỳ chứng cứ hạ độc nào!

“Điện hạ, hương liệu này trước khi đưa cho ngài thì ta đã cho cữu cữu của ngài dùng qua rồi, dùng mấy ngày thấy quả thật không có vấn đề gì cả, nhiều đại phu cũng đã nghiệm qua rồi mới cho ngài dùng, tuyệt đối không có độc! Ta cũng không biết, vì sao khi Hoa Ỷ Phong ngửi được mùi trên người ngài liền nổi điên lên như vậy, chuyện này phải làm sao mới được đây, bệ hạ sẽ không trách cứ đâu nhỉ!” Tay Quản phu nhân còn đang run rẩy.

“Ngoại tổ mẫu, nếu người khác nhắc tới, ngài phải tuyệt đối sẽ thề thốt phủ nhận, tuyệt đối không thể nói ra tác dụng của hương này, chỉ nói là thứ từ dị vực tới, hương vị không tồi nên mới mua một chút! Ta lập tức sẽ tiến cung gặp phụ hoàng...” Nhị vương gia cũng nói.