Hoa Ỷ Phong cảm nhận được m.á.u trên tay chảy ra, mặc dù trong lòng có chút bất an, nhưng trên mặt lại không có một chút hoảng hốt nào.
Những người khác trong sân sợ tới mức co đầu rụt cổ, duy chỉ có Tịch Chiếu quận chúa còn ngồi ở chỗ kia, giống như bởi vì ánh mắt mà mê mang sợ hãi tìm không thấy phương hướng.
Nhưng Hoa Ỷ Phong có thể cảm giác được, chuyện lần này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến nàng ta!
Giờ phút này, tràng diện đang giằng co.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động, chỉ thấy Tiết Kính mang theo không ít người tràn vào.
Nhị vương gia nhìn hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thanh Lân vệ Tiết Kính... Gần đây chính là chó săn của Tiêu Vân Chước...
“Nhị điện hạ, đám người thuộc hạ nhận lệnh của Tiêu đại nhân đến đây cứu người. Tiêu đại nhân nói Hoa cô nương hôm nay sợ là sẽ bị người hãm hại, nguy hiểm đến tính mạng, không biết đã xảy ra chuyện gì?” Tiết Kính khách khí nói.
“Hãm hại?! Nàng nói hãm hại chính là hãm hại à?” Nhị vương gia lập tức tức giận: “Hoa Ỷ Phong này muốn mưu sát bổn vương! Nhiều người như vậy đều nhìn thấy! Cho nên bổn vương hiện tại muốn bắt nàng ấy, Linh Đài lang sẽ không phải là cố ý đối nghịch với bổn vương, hướng về người trong nhà đấy chứ?!”
Nghĩ đến Tiêu Vân Chước, Nhị vương gia liền tức giận.
Cho nàng vị trí trắc phi nàng không cần, vậy mà chạy đi làm quan!
Cũng bởi vì nàng cự tuyệt ý tốt của hắn, cho nên hắn mới bị phụ hoàng khiển trách, đóng cửa hối lỗi, thậm chí còn bị cười nhạo. Nếu không phải vương phi mang thai, hắn bây giờ còn bị giam giữ nữa đây!
“Nhị vương gia thứ tội, Tiêu đại nhân... đã nhiều ngày chưa từng gặp Hoa cô nương, hôm nay chỉ là đột nhiên bói một quẻ, liền nói Hoa cô nương có hung hiểm, thuộc hạ đến, liền nhìn thấy một màn này... Cho nên, đương nhiên là Tiêu đại nhân không có khả năng là cố ý thiên vị...” Tiết Kính quy quy củ củ nói: “Bệ hạ nói, phàm là mệnh lệnh của Tiêu đại nhân, thuộc hạ đều phải nghe theo, cho nên... Tiêu đại nhân bảo thuộc hạ mang Hoa cô nương ra ngoài, vậy thuộc hạ chỉ có thể như thế. Về phần có phải hãm hại hay không... thuộc hạ không biết toàn cảnh, nhưng nghĩ đến Hình bộ bên kia hẳn là cũng có thể tra rõ ràng.”
Lời Tiêu Vân Chước nói, bây giờ còn chỗ nào là giả đâu.
Hơn nữa, nàng chỉ nói muốn tới cứu người, cũng không phải muốn hại người, làm sao có thiên vị được?
Hoa Ỷ Phong nghe thấy lời Tiết Kính nói, lúc này mới trầm tĩnh lại, nhếch miệng cười một cái, sau đó buông Quản phu nhân ra.
“Hôm nay ta đã động thủ, nhưng đao kiếm của ta không nhắm vào Nhị vương gia, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho ta!” Đôi môi của Hoa Ỷ Phong tái nhợt, nhưng vẫn nói năng rất có khí phách. Nàng ấy trực tiếp bước qua người Quản phu nhân, sau đó đi tới trước mặt nha hoàn của mình, nói với Tiết Kính: “Làm phiền... gọi đại phu cho nha hoàn của ta.”
Một kiếm trên người nha hoàn này là nàng ấy tự mình động thủ, nhưng nàng ấy cũng không có cách nào khác, vì chính các nàng, cũng vì Hoa thị, đừng nói là g.i.ế.c nha hoàn, dù g.i.ế.c chính mình, nàng ấy cũng có thể làm được.
Huống hồ, một kiếm này của nàng ấy không lấy được tính mạng nha hoàn.
“Mang đi.” Tiết Kính nói thẳng.
Sắc mặt Nhị vương gia âm trầm.
Tiết Kính này, thật sự không để hắn vào mắt!
Phụ hoàng cũng vậy, Tiêu Vân Chước chỉ là một Linh Đài lang nho nhỏ, phụ hoàng lại để người của Thanh Lân vệ đi theo!
Lúc này, những thị vệ của Nhị vương gia cũng đều ngừng tay.
Nhị vương phi nhìn Hoa Ỷ Phong được người che chở đi ra ngoài, lập tức cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hoa Ỷ Phong quay đầu nhìn Nhị vương phi một cái, giơ tay bị thương lên, ôm quyền tỏ vẻ cảm tạ với nàng ta. Nhị vương phi cười khổ một cái, thật ra nàng ấy cũng không làm được cái gì cả, Hoa Ỷ Phong là tin nàng ấy cho nên vừa rồi mới nói mùi hương kia có độc, nhưng kết quả thì sao? Nàng ấy đã bức bách Vương gia như vậy, vẫn không ngăn cản được sát tâm của Vương gia.
Hoa Ỷ Phong đi rồi, những người khác cũng vội vàng rời đi, từng người lòng còn sợ hãi.
Bất kể là Hoa Ỷ Phong hay là Nhị vương gia vừa rồi... đều quá đáng sợ, sớm biết vậy thì đã không tới...