Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 61




Mạnh Vịnh Tư cực kỳ tò mò!

Nghe nói Tiêu cô nương này lá gan khá lớn, lại chạy tới nha môn báo án tóm được tên hòa thượng, lúc hòa thượng kia vừa bị bắt đi, rất nhiều người đều nói cô nương này là kẻ điên, mượn tên tuổi của cha huynh làm điều ác.

Chỉ là ngày hôm sau, nha môn đã phái người đi tra xét nơi ở của hoà thượng, chuyển tất cả vàng bạc của cải trở về.

Nghe nói bây giờ đang kiểm kê con số, chờ sau khi kiểm kê xong, những người bị lừa tiền có thể đến nha môn ghi tên, nếu đúng với con số thì có thể lấy bạc về...

Hành động này của nha môn đã chứng minh rằng cô nương Tiêu gia đúng.

Bởi vậy Tiêu cô nương này lập tức trở thành nhân vật thần kỳ.

Trong nhà nàng ấy gần đây có việc, bạn thân của nàng ấy vì để khiến cho nàng ấy vui vẻ hơn chút, sáng sớm đã gửi cho nàng ấy một bức thư, đặc biệt nói đến chuyện lý thú trong kinh, trong đó có nhắc đến Tiêu cô nương, nói bây giờ người có mặt mũi trong kinh, đều chờ đợi Tiêu gia đẩy nữ nhi ra ngoài để nhìn một chút, thưởng thức phong thái "Tiêu phán quan" của vị này.

Lúc đó vừa nghĩ tới danh hiệu đáng sợ "Tiêu phán quan" này, trong đầu nàng ấy chỉ nghĩ tới là một ma đầu La Sát.

Nhưng nhìn gương mặt trước mắt này...

Mặc dù nàng đang cố gắng hết khả năng để ra vẻ cao thâm, còn mang theo một chút thần bí, nhưng nhìn sang, sức uy h.i.ế.p cực nhỏ.

Chỉ khiến cho người ta cảm thấy nàng là một tiểu cô nương tuỳ tiện, giống như một dòng suối lạnh trong thâm cốc, trong suốt thấy đáy, lạnh lùng xa cách, nhưng lại khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, không có lấy nửa điểm đáng sợ.

Mạnh Vịnh Tư bảo nha hoàn đi làm theo lời Tiêu Vân Chước nói.

Mà nàng ấy và Tiêu Vân Chước thì cùng nhau vào trong kiệu, đi về phía Mạnh gia.

"Mạnh cô nương có thể nói với ta một chút về tình hình của đệ đệ ngươi không? Nghe nói trước đó hắn suýt nữa bị bắt cóc, lúc tìm thấy người, có gì khác lạ không?" Tiêu Vân Chước mở miệng hỏi.

Nàng nói như này, Mạnh Vịnh Tư đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước phức tạp hơn rất nhiều.

"Tiêu cô nương, việc này... Thật ra hỏi huynh trưởng nhà ngươi thì sẽ rõ ràng hơn một chút..." Mạnh Vịnh Tư nhịn không được, vẫn trực tiếp nhắc tới: "Mẫu thân của ta gả vào Hầu phủ nhiều năm như vậy, chỉ có hai đứa con là ta và đệ đệ, mà đệ đệ ta năm nay mới sáu tuổi, trước khi nó ra đời, mẫu thân của ta vẫn luôn không ngóc đầu lên được... Mà người sinh ra thứ trưởng tử cho cha ta, còn là biểu muội của cha ta, đến mức cuộc sống của mẫu thân ta trôi qua rất gian nan, ngược lại, thứ huynh này của ta... suýt nữa có thể ghi dưới danh nghĩa mẫu thân ta, nếu ta không có đệ đệ, tương lai hắn ta có thể thừa kế tước vị."

"Nhị huynh nhà ngươi Tiêu Văn Việt thường xuyên tới nhà ta làm khách, đối với chuyện nhà ta càng rõ như lòng bàn tay." Mạnh Vịnh Tư vừa nói, vừa thăm dò nhìn nàng.

Nàng ấy thật sự không hiểu, Tiêu gia có ý gì?

Tiêu Nhị Lang và thứ huynh của nàng ấy quan hệ thân thiết, có thể nói là cấu kết với nhau làm việc xấu cũng không đủ.

Nhưng Tiêu cô nương lại chủ động tới tìm nàng ấy...

Nàng ấy không thể không suy nghĩ nhiều một chút, ai biết Tiêu cô nương này có giống như Tiêu Văn Việt kia không, bị thứ huynh của nàng ấy mua chuộc, vào phủ cũng là vì hại đệ đệ của nàng ấy?

Sau khi cân nhắc như thế, Mạnh Vịnh Tư vừa buông lỏng một chút, sắc mặt lại lập tức căng thẳng phòng bị.

"Ta hỏi đệ đệ ngươi đã từng bị bắt cóc, ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?" Tiêu Vân Chước bình tĩnh nhìn nàng ấy, sau đó cũng thản nhiên mở miệng: "Là lo lắng ta giống như nhị ca ta, hướng về phía thứ huynh ngươi hay sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Đây chính là thân huynh của ngươi." Mạnh Vịnh Tư châm chọc cười một tiếng: "Đệ đệ ta đơn giản, mẫu thân yếu đuối, thứ huynh đã đạt được thế lực vô cùng ngông cuồng, lúc trước hắn ta cố ý trêu chọc đệ đệ ta, Tiêu Nhị Lang ở ngay bên cạnh cũng chưa bao giờ khuyên can nửa câu, thậm chí còn đứng xem như xem kịch! Lần này đệ đệ bị bắt cóc, trong đó có chủ ý của huynh trưởng ngươi hay không còn rất khó nói..."

Chỉ là tất cả đều không có chứng cứ!