Một lúc sau, cả hai vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi bọn hắn không còn cách nào khác phải đến Tích Vi Đường, nhìn thấy tổ mẫu trước đó vẫn còn nằm trên giường thở không ra hơi giờ phút này lại ngồi thẳng lưng, dáng vẻ hiền hòa, khuôn mặt mỉm cười vẫy tay với bọn hắn…
“Nhị ca… tổ mẫu không phải là xác c.h.ế.t vùng dậy đấy chứ…” Giọng Tiêu Văn Yến nhỏ đến đáng thương, trốn ở sau lưng Tiêu Văn Việt, nhìn tổ mẫu giống như nhìn thấy yêu quái!
“Không được nói bậy, nếu để phụ thân nghe được thì sẽ đánh c.h.ế.t đệ luôn.” Tiêu Văn Việt cũng rất kinh hãi.
Linh đan diệu dược gì mà lại có thể thần kỳ đến thế?
Hai người bọn hắn gần như chỉ khi nào phụ thân về nhà mới có thể đến gặp lão thái thái, cho nên mỗi lần gặp lão thái thái, bầu không khí đều có chút xấu hổ và nhàm chán. Nhưng lần này lại khác, trong lòng bọn hắn đang có nghi ngờ, ánh mắt nhìn lão thái thái có thêm vẻ nghiêm túc và tìm tòi, giống như thể rất quan tâm đến sức khỏe của lão thái thái vậy.
Lão thái thái không hiểu vì sao, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.
Không có gì làm con người hạnh phúc hơn lòng hiếu thảo của con cháu, bởi vậy khi bọn hắn tới gần liền mở miệng khen ngợi.
Tiêu Trấn Quan nhìn thấy cảnh tượng này càng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy để bọn hắn mỗi ngày đến đây quả thật đúng đắn!
Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến nhìn dáng vẻ vui mừng của tổ mẫu, cũng ý thức được phản ứng của mình làm bà hiểu lầm. Nhưng việc đã tới nước này, lập tức trở nên xa cách cũng không hay, chỉ có thể cắn răng duy trì hiện trạng.
Tích Vi Đường một mảnh hài hòa.
Mà Tiêu Vân Chước đã ra khỏi nhà từ sớm.
Nàng bây giờ đang nghỉ chân ở phía trước cửa hàng điểm tâm sinh ý tốt nhất ở kinh thành, trước đó nàng còn hào phóng mua hết toàn bộ bánh ngọt hương trái cây trong cửa hàng này.
Vào thời điểm này, trái cây đắt đỏ, nhưng loại bánh ngọt này lại dùng nước trái cây làm ra, hương vị thơm ngọt nhưng giá lại đắt. Mà cửa hàng này mỗi ngày cũng chỉ làm một trăm phần, bán hết thì không còn nữa, Tiêu Vân Chước vì loại bánh ngọt này mà tốn rất nhiều tiền.
Trước khi đi ra ngoài, nàng đã cố ý tính một quẻ, nếu như muốn bước vào Vĩnh Hoài Hầu phủ thì nàng chỉ có thể ở đây ôm cây đợi thỏ.
Cho nên nàng không hề sốt ruột, bên người đặt một đống lớn điểm tâm, vừa ngồi ăn vừa chờ.
Quả nhiên, còn chưa tới một canh giờ, nàng liền nhìn thấy một tiểu cô nương bước từ trên kiệu xuống, đi tới trước cửa hàng điểm tâm.
“Thật ngại quá, cô nương, bánh ngọt hương trái cây đã bị cô nương ngồi bên kia mua hết rồi…” Tiểu nhị chỉ về phía Tiêu Vân Chước.
Cô nương kia nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Vân Chước đang bị một đống lớn túi giấy dầu bao quanh, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thật sự là… cảnh tượng kỳ quái.
Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, nàng ấy vẫn bước tới rồi nói: “Vị cô nương này, không biết có thể nhượng lại cho ta hai phần bánh ngọt được không? Đệ đệ trong nhà đang đòi ăn, nếu như cô nương nguyện ý nhượng lại vài phần, ta sẵn sàng trả thêm tiền cho cô nương.”
“Ngươi là Mạnh cô nương của Vĩnh Hoài Hầu phủ phải không?” Tiêu Vân Chước nhìn chằm chằm đối phương rồi hỏi thẳng.
Mạnh cô nương sững sờ một lúc: “Đúng vậy, không biết ngươi là…”
Nàng ấy liếc mắt là có thể nhìn ra được y phục mặc trên người người này chính là do bố phường Cao Thăng may, chất liệu gấm lưu vân cực kỳ khan hiếm, hoa văn phức tạp nhưng lại lịch sự tao nhã, tổng thể nhìn đơn giản nhưng giá thành lại không hề thấp chút nào.
“Ta họ Tiêu, là một… thần toán.” Tiêu Vân Chước trầm ngâm một lúc rồi trả lời, sau đó nói tiếp: “Sơn căn của Mạnh cô nương có xích văn, có phải sáng nay mới có tai họa liên quan đến lửa không?”
Trong lòng Mạnh Vịnh Tư giật mình: “Tại sao ngươi biết?”
“Đương nhiên là ta tính được. Ta còn có thể nhìn thấy không ít lửa, thậm chí còn vừa trải qua họa sát thân, tai họa này đến từ người chí thân.” Tiêu Vân Chước tiếp tục lừa gạt.
Mạnh Vịnh Tư kinh hãi.
Không sai!
Sáng sớm lúc trời còn chưa sáng, đệ đệ gặp ác mộng bừng tỉnh, đột nhiên làm ầm ĩ, không cẩn thận làm đổ một cây nến suýt thiêu rụi cả căn phòng, cũng may được bọn hạ nhân cứu kịp.
Lúc đó nàng cũng chạy tới, mẫu thân ôm đệ đệ khóc không ngừng, không ngờ trong tay đệ đệ lại giấu một cái kéo, lại muốn đ.â.m c.h.ế.t mẫu thân…
Nàng vội vàng xông tới cản lại, cánh tay phải của nàng vì thế mà bị thương.
Bây giờ đệ đệ đã uống thuốc nằm ngủ rồi, mà dáng vẻ đau thương của mẫu thân khiến nàng phải bất lực, nàng muốn đi ra ngoài giải sầu, tiện thể mua một ít điểm tâm mà đệ đệ thích ăn nhất…
Vết thương trên tay nàng đã được băng bó kỹ, lại có y phục che lại…
Chuyện này mới xảy ra không lâu, tại sao Tiêu cô nương này lại biết được?!