Quản phu nhân nghĩ không thông, hoàn toàn nghĩ không thông.
Bao Đại Thụ chẳng qua chỉ là một tiều phu, cả đời cũng không kiếm được bao nhiêu bạc, loại người này tồn tại có ý nghĩa gì? Vì loại người như vậy mà không đếm xỉa đến cả bản thân mình, Tiêu Vân Chước không phải người điên thì là cái gì?
Nhưng bây giờ bà ta cũng biết, người điên như Tiêu Vân Chước lại thật sự cái gì cũng có thể làm được...
Lúc trước, nàng không phải là vì mấy thư đồng mà lật đổ Tống phò mã đó sao?
“Ngài không nói cũng không sao, ngài thiếu nợ ba cha con Đại Thụ. Cho dù chết cũng phải trả nợ, dù sao cũng không cần chờ lâu đâu.” Tiêu Vân Chước không nóng không vội, rất có kiên nhẫn.
Quản phu nhân tức giận đến mức muốn hộc máu, khuôn mặt trong nháy mắt lại già đi rất nhiều.
“Hai thiếp thất kia...thoạt nhìn rất xinh đẹp, vốn dĩ các nàng ngoan ngoãn hầu hạ lão gia, ta cũng không nói gì. Nhưng ai bảo các nàng lại có bộ dạng hồ ly tinh, lại còn muốn dụ dỗ nhi tử của ta... Nếu thật sự để các nàng thành chuyện, chẳng phải nhà ta sẽ mất mặt xấu hổ sao? Bởi vậy ta mới cho người đánh chết!” Quản phu nhân cũng biết không còn lựa chọn nào khác, liền dứt khoát nói.
“Quản phu nhân nói tỉ mỉ một chút, rốt cuộc là nhi tử của ngài vừa ý bọn họ, hay là bọn họ dụ dỗ nhi tử của ngài? Hai chuyện này cách biệt nhau ngàn vạn lần, vu oan người chết là sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy.” Tiêu Vân Chước yên lặng nói một tiếng.
“...” Sắc mặt Quản phu nhân rất không được tự nhiên.
Tiêu Vân Chước này rất thông minh, lại thần cơ diệu toán. Hôm nay nếu đã muốn tìm ra chân tướng, vậy những lời bà ta bịa ra, quả thật khó có thể tin phục.
Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ của thiếp thất mà thôi, Quản phu nhân cũng không che giấu nữa.
“Các nàng vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ có chút để tâm. Chẳng qua nhi tử ta cũng không làm ra chuyện gì khác thường, chỉ là nhìn nhiều hơn một chút.” Quản phu nhân bắt đầu nói thật: “Hai tiểu nha đầu này quả thực là người nhát gan sợ phiền phức, tính tình cũng coi như trung thực, nhưng chính là không biết tiến lui. Nhị nhi tử của ta nói chuyện với các nàng, các nàng cũng không biết cách tránh đi. Cái này cũng thôi đi, nhưng nhìn thấy cháu trai ta chơi thả diều trong vườn, các nàng lại còn đi tới chơi đùa, các nàng có thân phận gì? Chọc cho cháu trai ta mở miệng gọi một tiếng tỷ tỷ, một chút quy củ cũng không có! Vừa vặn sức khỏe lão gia không tốt, ta nghi ngờ là bị các nàng làm hao tổn thân thể, liền tìm một cái cớ đánh chết các nàng.”
Cháu trai nhỏ của bà ta cũng chỉ mới năm sáu tuổi, chính là thời điểm ngây thơ nhất.
Đối mặt với hai tiểu nha đầu kia chỉ cảm thấy các nàng rất tốt liền thân thiết hơn, còn hẹn chơi cùng nhau nữa. Nếu như tiếp xúc nhiều lần, cháu trai bà ta khó tránh khỏi cảm thấy càng nàng so với tổ mẫu là bà ta còn thân thiết hơn!
Bà ta cũng biết, hai tiểu nha đầu kia ngây thơ không hiểu chuyện, không hiểu rõ những chuyện cong cong quấn quấn kia lắm.
Nhưng chính là chướng mắt.
“Ngài tìm cái cớ gì?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Sắc mặt Quản phu nhân cũng có chút không được tự nhiên, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị buộc bất đắc dĩ ở trước mặt kẻ thù của mình, nói ra chuyện xấu mình đã làm.
“Gã sai vặt bên cạnh lão gia rất chiếu cố các nàng, ta liền tìm cái cớ thông dâm.” Quản phu nhân lại nói.
Bao Đại Thụ ngơ ngác nhìn Quản phu nhân.
Hắn không hiểu, cũng bởi vì nữ nhi của hắn nói chuyện với người nhà của bà ta nên mới không thể sống sao?
Mấy nữ nhi của hắn cũng không phải người câm... Hơn nữa, trong thôn bọn họ, nếu có người chào hỏi bọn họ, bọn họ không để ý, đó mới là không có quy củ không hiểu chuyện...
Tiêu Vân Chước vốn đã đoán được hai nữ nhi của Bao Đại Thụ chết oan uổng, cho nên nghe được mấy câu này cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Vân Chước đã có được đáp án mà mình muốn, cũng không muốn ở lại nơi này nữa.
Hơn nữa, trong nguyện vọng của Bao Đại Thụ cũng không báo thù, cho nên nàng cũng sẽ không làm chuyện dư thừa... Nhân quả tuần hoàn, nên đến thì sẽ đến, không cần vội.
Nàng đứng dậy liền đi, không chút khách khí nào. Quản phu nhân nhìn tên điên này cũng phải nén giận