Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 47




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chẳng lẽ không thể ở lại Tiêu gia này nữa sao? Cái đức hạnh kia của mẫu thân đã rất phiền phức rồi, bây giờ lại thêm một người nữa, nếu sau này cả hai phu thê kia hợp lực gây sự với nàng, chuyện đáng ghét chẳng phải sẽ chuyện nọ nối tiếp chuyện kia sao?
Nhưng sống trong phủ Tiêu gia này quả thực rất thoải mái…
Vân Chước nghĩ nghĩ, nếu tổ mẫu và đại ca đã mời nàng về thì nhất định sẽ không có chuyện mình tuyệt vọng chạy trốn, nếu như phụ thân cũng không thích nàng thì…
Chơi chết bọn hắn luôn?
Trong lòng Vân Chước bách chuyển thiên hồi, nàng vốn đã không có bất cứ hy vọng gì với cái gọi là huyết mạch chí thân này rồi.

Tiêu Trấn Quan nhìn nữ nhi nhỏ yếu gầy gò trước mắt, cũng không tiện bộc lộ sự tức giận ra ngoài, chỉ cứng nhắc nói: “Vi phụ nghe nói con muốn làm pháp sự à? Thân thể tổ mẫu con không tốt, tuyệt đối không được làm ẩu!”
Vân Chước rất giỏi cảm nhận điều người khác thích hay không thích.

Cũng giống như Khương thị, dù bà ta có giả vờ yêu thương đến mấy nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự chán ghét và kháng cự trong mắt, thậm chí khoảng cách thân thể, lời nói gay gắt và những lời dạy bảo cũng giống như đối phó với kẻ thù.

Chẳng qua Tiêu Trấn Quan có vẻ không chán ghét nàng đến vậy.

Ông ấy rất hung dữ, cũng rất lạnh lùng, nhưng không hề cố ý giữ khoảng cách với nàng, ánh mắt nhìn nàng nghiêm túc nhưng rất kiên định.

“Phụ thân về chậm rồi, con đã làm pháp sự xong rồi.

” Tiêu Vân Chước cũng không hề nói dối: “Nhị ca và tiểu đệ cũng tham dự, giúp con canh cửa.


Ai cũng đừng hòng chạy.

Tiêu Văn Yến lập tức ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, ngọn lửa trong mắt đều khó có thể che dấu, bộ dáng tức giận giống như một con cóc nhỏ.

Sắc mặt Tiêu Văn Việt cũng xụ xuống.

“Hai người các ngươi trông chừng kiểu gì thế hả? Chước nhi mới trở về không biết chừng mực, còn các ngươi không hiểu gì cả sao? Lúc trước không thấy các người hiếu thuận lão thái thái bao giờ, hai ngày nay thì ngược lại chịu khó như thế, hóa ra không hề có hảo tâm!” Lời nói Tiêu Trấn Quan lạnh nhạt, cảm xúc tức giận đè nén trong mắt: “Cút đi từ đường quỳ đi!”
Thân mình suy nhược của Tiêu Văn Việt như thể càng thêm lung lay.

Tiêu Văn Yến cũng sợ hãi đến không dám phản bác, trong lòng càng thêm chán ghét Tiêu Vân Chước.

Mỗi lần phụ thân về nhà đều là ba ngày, cho nên bọn họ nhiều lắm là phải quỳ ba ngày.

Mẫu thân thương nhị ca nhất, nghe nhị ca nói, mấy năm trước lúc bị phạt quỳ, mẫu thân sẽ khóc rống lên, tranh cãi với phụ thân, khi đó cũng chỉ giơ cao đánh khẽ.

Nhưng sau đó số lần càng nhiều, phụ thân cũng phiền muộn nên không có ai có thể khuyên bảo được nữa.

Để tránh cho nhị ca bị phạt quỳ, mẫu thân đã thử không ít biện pháp, về sau còn bảo nhị ca giả bệnh.

Cũng giả vờ được mấy lần.

Thân thể cốt cách của hắn vốn cũng không yếu ớt đến thế, nhưng có mấy lần liên tiếp phụ thân tức giận đến tàn nhẫn, có một lần còn ném thẳng nhị ca vào hồ nước ngâm cả một buổi tối.

Nguyên văn lời nói của phụ thân lúc đó là: Nếu muốn bệnh như vậy thì bệnh chết luôn đi, chết sớm đầu thai sớm, đỡ liên lụy phụ mẫu phải nhọc lòng!
Từ đó về sau, thân thể nhị ca càng yếu hơn.

Nhưng cũng một lần kia, mẫu thân không dám lại để cho nhị ca giả bệnh nữa, thậm chí có thật sự bị bệnh thì cũng không dám tố khổ trước mặt phụ thân.

Phụ thân hắn chính là người bất cận nhân tình như thế, là người lạnh lùng đáng sợ nhất trên đời này.

“Từ đường? Con cũng muốn đi.

” Hai mắt Tiêu Vân Chước sáng lên: “Con đã về nhà mấy ngày rồi mà cho tới bây giờ còn chưa được tới đó, sức khỏe tổ mẫu hẳn là sắp tốt lên rồi, đợi khi lão nhân gia gọi con thì con lại đến thăm.


Nói xong, Tiêu Vân Chước nhấc nhân bước ra bên ngoài.

Từ đường a, đó chính là trọng địa, đương nhiên Khương thị sẽ không để cho nàng tới đó.

Nhưng nàng muốn xem bài vị của lão tổ tông, nhìn xem bảng hiệu mà khai quốc Hoàng đế đã khâm thưởng, trấn áp âm khí trên người!
“Con đứng lại!” Tiêu Trấn Quan bị một câu nói của nha đầu này làm cho hồ đồ: “Vi phụ không phạt con, con không cần tới đó, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, con giúp ta trông chừng lão thái thái, chờ đại phu chẩn bệnh xong rồi lại nói.


“…” Tiêu Vân Chước cau mày, lại nói? Nói cái gì chứ…
Đối với những người mà nàng gọi là thân nhân này…kỳ thực cũng không có gì nhiều để mà nói cả.

Nàng biết, tổ mẫu thương nàng, đại ca cũng thương nàng, thậm chí phụ thân thân sinh trước mặt có lẽ cũng có chút quan tâm, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần duy trì một chút quan tâm cơ bản là được rồi, ở chung dưới một mái nhà, thỉnh thoảng lên tiếng chào hỏi đã đủ rồi.

Xa thơm gần thối nha.