Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 450




Hoắc Kiệt cầm lấy xem, bài thơ mà Lương chưởng quỹ lấy ra có nội dung giống như Sài Nữ sao chép, lại nghĩ tới lời mà người này vừa nói, lập tức vừa sợ vừa giận!

“Người bên ngoài thật sự nói vậy sao?” Sắc mặt Hoắc Kiệt cực kỳ khó coi.

Ân Nguyên Phu này thế mà lại muốn hủy hoại thanh danh của biểu muội hắn!

Cái gì mà vừa gặp đã yêu, hắn hoàn toàn không tin!

Mặc dù mấy năm nay hắn không ở kinh thành nhưng ở bên ngoài hắn cũng nghe nói về danh tiếng của Ân Nguyên Phu, mà thơ của người kia hắn cũng từng mua mấy quyển, cũng hiểu rõ phong cách của đối phương. Trước kia thơ từ của hắn ta mặc dù tình cảm ủy mị, thích viết về mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt nhưng nội dung cũng biết kiềm chế, không hề tục tĩu bẩn thỉu như vậy!

Nội dung bài thơ này rõ ràng là để hủy hoại Tiêu Vân Chước!

Lương chưởng quỹ vội vàng gật đầu, cũng biểu thị mình nghe thấy như thế.

Quách Sài Nữ không hiểu rõ ý tứ của mấy bài thơ này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tướng công như vậy liền biết có gì đó không đúng: “Là có người ức hiếp Tiêu sư phụ phải không? Là con rùa nào mà lại to gan đến vậy, tướng công, chàng nói rõ ràng cho ta nghe đi, cho dù có phải liều mạng ta cũng phải xả giận cho Tiêu sư phụ.”

Hoắc Kiệt thở hắt ra: “Đừng có manh động! Ân Nguyên Phu này được bệ hạ yêu quý, nghe nói mấy năm qua hắn rất ngông cuồng lãng phí phóng đãng, nhưng bởi vì phụ thân là thư đồng của bệ hạ, có tình cảm trước đây nên bệ hạ cho hắn rất nhiều đãi ngộ. Nếu như chúng ta tìm tới cửa thì ngược lại sẽ bị người ta cười nhạo.”

Ân Nguyên Phu này bởi vì giỏi thơ từ ca phú nên có không ít người ủng hộ. Cho dù có viết ra mấy lời bẩn thỉu như thế này nhưng trong mắt những người kia cũng là biểu miệu nhà hắn tốt số, được đại tài tử nhìn trúng, thậm chí còn cho rằng Tiêu Vân Chước được đưa vào trong bài thơ kia thì sẽ nương theo những câu thơ của Ân Nguyên Phu được lưu danh thiên cổ…

Quách Sài Nữ không hiểu những chuyện cong cong quấn quấn như vậy, trước kia khi nàng ấy và cha bị ức hiếp thì sẽ lập tức đánh trả.

Nhưng ở đây là kinh thành, nàng ấy cũng biết chỗ này có nhiều quy củ, cho nên chỉ có thể lo lắng suông.

Trước tiên Hoắc Kiệt tìm người tới, bảo đối phương đưa bài thơ này đến Tiêu phủ, cũng nói rõ ràng tiền căn hậu quả trong đó.

Mà chính hắn thì trở về chủ viện Hoắc gia.

Tiêu gia và Hoắc gia có quan hệ họ hàng, thậm chí có thể nói, ngoại trừ Khương gia thì họ hàng gần của Tiêu gia trong kinh thành cũng chỉ có Hoắc gia bọn họ.

Hiện tại Tiêu gia không còn ai, biểu bá phụ đang xuất chinh ở bên ngoài, đại biểu huynh cũng theo lệnh hoàng đế rời kinh, trong nhà chỉ còn lão nhân hài tử, làm sao có thể đánh trả được!

Ân Nguyên Phu am hiểu làm thơ từ, mà Hoắc gia lớn bé già trẻ cũng không phải là không làm được!

Nếu như lúc trước thì Hoắc gia sẽ không quan tâm quá nhiều đến chuyện thế này, nhưng bây giờ nghĩ đến Tiêu Văn Việt còn yếu đuối hơn cả nữ tử, với cái thân thể kia của hắn mà muốn bảo hộ cô tổ mẫu và biểu muội cũng rất khó khăn!

Đồ vật nhanh chóng được đưa đến trong tay Tiêu Vân Chước.

Tiêu Vân Chước nhìn mấy lời hoa mỹ viết trong này, trầm ngâm suy nghĩ.

Vậy ra nhìn nàng giống như một kẻ yếu đuối cho dù bị nhục nhã cũng không biết phản kháng vậy sao?

Tiêu Vân Chước bắt đầu tự xét lại, tính cách của nàng quả thật rất tốt, luôn cảm thấy cuộc sống của con người không hề dễ dàng nên không đặt tâm tư vào mấy chuyện nhỏ nhặt. Vậy nên từ trước đến nay nàng chỉ tập trung độ quỷ, không muốn đi giày vò những con người bừa bộn kia…

Ngự Thư Lang được bệ hạ sủng ái…

Tiêu Vân Chước cười mỉa mai, gọi Diệp quản gia tới.

Tiêu gia bây giờ nghèo túng thật, nhưng cho dù như vậy thì người dưới tay có thể dùng được vẫn nhiều hơn người bình thường.

Nếu như phụ thân huynh trưởng vẫn ở nhà không làm gì thì nàng quả thật cần phải kẹp chặt đuôi làm người, không nên kiêu ngạo quá mức. Nhưng bây giờ phụ thân huynh trưởng đang vào sinh ra tử ở bên ngoài, nếu nàng còn tỏ ra nhu nhược dễ bị bắt nạt như thế thì sẽ làm cho tổ tông bị mất mặt.