Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 442




Hoắc Kiệt vốn không sợ, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Văn Việt sợ đến như thế, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, cẩn thận nhìn về phía bên kia, gió lạnh thổi tới từng đợt khiến hắn phải run rẩy.

Một lúc sau, hình như gió yếu hơn một chút.

Trong sân Tần gia, hai t.h.i t.h.ể nằm đó, m.á.u tươi chảy đầy đất.

Sương mù dày đặc tản đi một chút, mọi thứ dường như yên tĩnh trở lại, chỉ có Tiêu Vân Chước biết mọi chuyện chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu.

Trong phòng Tần mẫu, cửa sổ cứ đập rầm rầm liền hồi, bà ta đứng ngồi không yên. Thấy bên ngoài gió đã ngừng thổi, bà ta liền khoác thêm y phục cẩn thận bước ra khách phòng ở bên này, muốn nghe xem thử có động tĩnh gì không.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua sân, dưới ánh sáng của đèn lồng chiếu rọi, lại trông thấy thảm trạng của hai huynh đệ kia.

“A! Chết người! Chết người rồi!” Tần mẫu ném đèn lồng đi, quay đầu bỏ chạy nhưng lại ngã nhào xuống đất.

Hai huynh đệ kia c.h.ế.t rất thảm.

Huyết nhục đều không hoàn chỉnh, bộ dáng như thể c.h.ế.t không nhắm mắt. Bộ dáng đáng sợ kia cùng với mùi m.á.u nồng nặc khiến cho Tần mẫu sợ gần chết.

Khi Tần mẫu còn đang cho rằng hung thủ g.i.ế.c người này nhất định là Tiêu cô nương mới đến làm khách thì Tần Xán Như lại xuất hiện.

Nàng ấy lơ lửng trước mặt bà ta, hai tay ôm lấy khuôn mặt mẫu thân của mình.

“Xán, Xán Như…” Tần mẫu gần như ngất xỉu, nhưng chẳng biết sao vẫn còn tỉnh táo.

“Mẫu thân…” Giọng Tần Xán Như vừa mờ mịt vừa âm trầm.

Tần mẫu sợ hãi vội vàng bò về phía phòng Tiêu Vân Chước. Hai tay bà ta cọ xát trên mặt đất, nhuốm đầy vết m.á.u của hai huynh đệ kia, toàn thân bẩn thỉu vô cùng.

Tần Xán Như cũng không ngăn cản.

Bây giờ nàng ấy chỉ là một lệ quỷ đã mất đi thần trí, phảng phất như lúc này chỉ đang mờ mịt nhìn theo mẫu thân thân sinh của mình, dáng vẻ như mang theo mấy phần nghiền ngẫm và phóng túng, ai cũng không biết bước tiếp theo nàng ấy sẽ làm gì.

Tần mẫu dùng hết sức lao tới mở cửa, bước nhanh vào rồi vội vàng đóng cửa lại.

“Tiêu, Tiêu Tiêu…Tiêu cô nương…bọn đại ca nhi c.h.ế.t rồi! Tại sao lại như vậy được? Ngươi có nhìn thấy Xán Như không? Xán Như, Xán Như trở về rồi!” Gương mặt già nua của Tần mẫu run rẩy.

Trong phòng Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh an nhiên, thậm chí còn bất thình lình mỉm cười với Tần mẫu.

Tần mẫu chợt cảm thấy có gì đó không đúng!

Quá quỷ dị!

“Ngươi…Ngươi là người hay là quỷ!” Tần mẫu hét lên.

“Vừa nãy khi bá mẫu rót rượu cho ta còn thân thiết lắm mà, không biết…năm đó khi ngươi bắt nha hoàn của Xán Như lại đưa cho thúc phụ thì có phải sắc mặt cũng như thế hay không?”

“Cái…cái gì?” Tần mẫu ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi vốn có một con đường sống…” Tiêu Vân Chước thờ ơ nhìn bà ta: “Chỉ cần ngươi cho nàng ấy một con đường sống thì ngươi liền có thể sống sót…Chỉ tiếc, ngươi là mẫu thân mà lại ngoan độc hơn bất cứ người nào khác.”

“Rốt cuộc thì ngươi là ai…” Tần mẫu sợ đến mức không biết phải làm sao, vội vàng vỗ mạnh vào má, hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mộng, rằng bà ta có thể nhanh chóng tỉnh lại!

Nhưng mà rất đau.

Vô cùng tỉnh táo, không cách nào tỉnh lại được.

Đúng lúc Tần mẫu chưa biết phải làm sao thì Tần Xán Như bay đến sau lưng bà ta: “Mẫu thân…thay nữ nhi báo thù đi…”

Tần mẫu còn chưa kịp phản ứng thì giây phút tiếp theo, Tần Xán Như đã nhập vào trong thân thể bà ta.

Đôi mắt bà ta trống rỗng vô hồn bước ra ngoài, tìm được một con dao. Tần Xán Như bám ở trên người Tần mẫu ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, từng đao từng đao cắm thẳng xuống, sau khi phát tiết hết oán hận liền đi sang nhà bên cạnh.

Ngay khi cánh cửa nhỏ dùng chung của hai nhà mở ra, trong bóng tối, “Tần mẫu” bước từng bước đến một căn phòng.

Hai năm nay Tần gia thúc thúc sống vô cùng sung sướng, phu thê hai người cùng nhau lên kế hoạch cho mọi việc, bây giờ lại có thể ngủ ngon lành ở trong nhà. “Tần mẫu” vừa mở cửa, Tần thúc thúc trông thấy bà ta lập tức không vui.