Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 417




Hắn đã từng nghe nói đến tính cách của đại công chúa, người này... Là người yêu ai yêu cả đường đi, lúc trước gả cho Tống Nghiệp, đối xử với cả nhà Tống gia đều tốt, vô cùng khoan dung.

Cho nên phàm là đại ca câu dẫn thật tốt, đại công chúa sẽ không làm khó Tiêu Vân Chước.

Nhưng... Nghe thấy Tiêu Vân Chước nói những lời hèn mọn này, hắn cũng cảm thấy có hơi chán ghét...

"Tổ mẫu không phải để cho ta ra chủ ý sao, chẳng qua là... Thuận miệng nói." Tiêu Văn Việt thở hắt ra: "Cũng không phải là không có cách khác..."

Tiêu Vân Chước dĩ nhiên tin hắn có nhiều cách, nhưng trong đầu có mấy cái có thể sử dụng... vậy thì khó mà nói được.

Lão thái thái thấy tôn tử trong nháy mắt đã mất đi hứng thú đối với công chúa, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó, càng vô cùng kinh ngạc, xem ra trong nhà này... Lợi hại nhất vẫn là Chước Nhi, nha đầu này giống như đã nắm đúng mạng của tất cả mọi người, hoàn toàn nhìn thấu bọn họ.

Nhất là Nhị Lang.

Nhị Lang này tính tình kỳ quái, điên lên thì chính là không nhận người thân, lúc này vậy mà có thể vào lúc không chút kiêng kỵ lớn nhất, trực tiếp dừng lại.

Suy nghĩ kỹ một chút...

Lúc trước Nhị Lang cũng không hiếu thuận như thế, sau khi Khương thị đi, bà ấy vốn dĩ cho rằng Nhị Lang là đứa hiểu chuyện, cho nên thỉnh thoảng đến nơi này của bà ấy thỉnh an, nhưng trên thực tế... Mỗi lần đến thỉnh an, Chước Nhi đều ở đây?

Đứa nhỏ này chính là muốn tìm muội muội để chơi cùng?

"Chước Nhi, nhớ dẫn nhị ca con đi dạo chơi nhiều chút, nhất là... Thiện đường phía sau cửa hàng của con, nghe nói nhân thủ cũng không nhiều, vừa vặn nhị ca con ở đây, để hắn giúp đỡ một chút." Lão thái thái vội vàng nói.

Thiện đường này, đến càng nhiều càng tốt!

Làm việc thiện nhiều hơn, được nhiều hơn, ngộ nhỡ tâm nhãn tốt hơn thì sao.

"Thiện đường?" Tiêu Văn Việt sợ hãi.

Đây chính là thứ mà nàng nói rất tốt?

Tiêu Văn Việt im lặng hơn mấy phần, hắn có chút không dám tin, muội muội của hắn, sẽ làm việc thiện đến mức này, trong mắt hắn, Tiêu Vân Chước có thể ngây thơ, thông minh, cũng có thể có đủ loại đặc thù đam mê, nhưng không thể quá lương thiện, nhất là đã có kinh nghiệm khi bị mẹ ruột vứt bỏ, lại còn mềm lòng như thế, sau này sẽ dễ bị người khác lợi dụng, bị nuốt đến không còn sót cả xương.

Việc thiện không phải là không thể làm, nhưng không thể không chú ý đến chính mình.

Thỉnh thoảng bố thí một chút, để cho mình yên tâm thoải mái thuận tiện, kinh doanh thiện đường chính là làm một thứ liên lụy ở bên người.

"Hôm nay dẫn ta đi nhìn một cái." Giọng điệu của Tiêu Văn Việt nghiêm túc hơn mấy phần.

Dù sao hắn cũng phải biết, thiện đường này kinh doanh như thế nào, có khuyết điểm gì, bây giờ Tiêu Vân Chước đắc tội không ít người, nếu có người muốn hại nàng, thiện đường này là điểm đột phá không tệ, hơn nữa bên trong thiện đường đều là người đáng thương, một khi có người xảy ra chuyện, lại bị người khác cố ý nhắc đến, vậy Tiêu Vân Chước rất có thể sẽ rời vào vạn kiếp bất phục.

"Vội vã như vậy? Chỉ là hôm nay ta còn có khách, hơn nữa ta cũng phải chuẩn bị một chút, cho nên sáng sớm ngày mai, lại cùng đi nhé?" Tiêu Vân Chước không nghĩ tới nhị ca cảm thấy hứng thú như vậy.

Bởi vậy, lúc bị hù dọa, cũng đừng trách nàng nhé!

"..." Tiêu Văn Việt không nghĩ tới nàng bận rộn như vậy.

Mặc dù có hơi tò mò về khách của nàng, nhưng Tiêu Văn Việt cũng không hỏi nhiều.

Sau khi hai người rời khỏi chỗ của lão thái thái, rất nhanh đã ai làm việc nấy.

Buổi trưa, khách của Tiêu Vân Chước đến rồi.

Trước đó lúc tham dự án Phò mã khi quân, từ Tống gia lôi ra được một thư đồng, thư đồng kia chính là nhi tử của một võ tướng ở Du, không cẩn thận lưu lạc ở bên ngoài, nàng đã từng hứa hẹn với thư đồng giúp nó tìm kiếm phụ mẫu.

Nàng cung cấp chút manh mối, Tam vương gia cũng đã đối chiếu thân phận của phụ mẫu, sớm truyền tin qua, bây giờ người nhà của thư đồng kia cũng đã tới Kinh Thành, hai ngày trước nàng thả thư đồng kia ra ngoài gặp mặt bọn họ, nhận người thân, người nhà kia muốn đến cửa nói lời cảm tạ.

Nói lời cảm tạ, còn cho chút tiền thù lao.

Tiêu Vân Chước bảo quản gia chuẩn bị cẩn thận một phen, cần phải khách khí chiêu đãi.