Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỗ kia cách ngoại ô Kinh Thành không xa, là nơi mai cốt lúc tiền triều chiến loạn, bên trong thi cốt đếm không hết, âm khí đầy trời, bị thế nhân gọi là nơi chẳng lành, người bình thường cho dù đi qua cũng muốn đi đường vòng.


Nhưng Khương thị lại đưa nàng một hài tử chưa đến bốn tuổi ném ở chỗ ấy!

Chuyện xưa như thế, nếu như không chấm dứt, tất thành tâm hoạn.


Trên đường nàng trở về, cũng nghe người bên cạnh thì thầm không ít, hiểu rất rõ chuyện Tiêu gia.


Đại ca Tiêu Văn Dũ sinh ra đã được tổ mẫu mang theo bên người dạy dỗ, bây giờ nghe nói đã là một cử nhân, đang chờ kỳ thi mùa xuân.


Nhị ca Tiêu Văn Việt, là người như miếng thịt trong tim Khương thị, chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nghe nói cũng là người biết đọc sách, nhưng cũng không có số phận thi cử, bởi vì thể cốt của hắn không được tốt.


Nàng là hài tử thứ ba của Khương thị.


Sau khi Khương thị đưa tiễn nàng đi mấy năm, lại sinh nhi tử, tên là Tiêu Văn Yến, bây giờ vẫn là hài tử tám chín tuổi.


Bởi vì tổ phụ trước khi chết lưu lại cái thanh danh háo sắc hoang đường, cho nên người phụ thân kia của nàng đối với nữ sắc rất là cẩn thận, những năm nay chỉ có một mình Khương thị, tình cảm của hai phu thê xem như rất tốt.


"Đại tiểu thư.

" Đột nhiên, tiếng quản sự cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Chước.


Quản sự nhận mấy nha hoàn tới, đưa một người trong số đó đến trước mặt nàng.


"Người này là phu nhân chọn cho ngài, tên Xuân Bình, có việc ngài phân phó nàng là được, mấy người bên ngoài kia là nha đầu thô sử, ngày bình thường giúp ngài quét sân gánh nước, nếu không hài lòng, phu nhân lại đổi cho ngài.

" Quản sự nhìn như cung kính nói.


Vân Chước nhìn Xuân Bình một chút.


Tiểu cô nương bộ dáng không tệ, tuy là nha hoàn, nhưng làn da hương mảnh, sắc mặt trơn bóng, tay mềm như bông, lại dưỡng thành mấy phần vẻ ngoài của phú hộ nương tử, chỉ tiếc, cằm nàng ta thì mỏng, mũi thì thấp không có gồ, trán hơi chếch, mũi ngửa, môi nhiều nếp nhăn, nhìn chính là người tâm gian khí cao, nghèo hèn khó sửa đổi, càng là dùng hết tâm cơ tham thứ không nên tham thì càng không thể có được thứ mình mong muốn.


Vân Chước nhìn lướt qua liền không muốn nhìn nhiều.


Dáng vẻ kiêu căng thế này, hẳn là một kẻ tham lam.


"Đại tiểu thư, ngài vẫn nên tắm rửa đổi y phục trước đi, phu nhân không thích màu xanh biếc, lộ ra vẻ cổ lỗ, trong rương này đã chuẩn bị sẵn không ít y phục, đây đều là biểu tiểu thư đưa cho ngài, ngài và biểu tiểu thư vóc người sem sem nhau, hẳn là có thể mặc vừa.

" Xuân Bình quen cửa quen nẻo đi qua Vân Chước vào nội thất, lấy ra một bộ y phục màu xanh nhạt, còn kết hợp với cái áo choàng lông màu sắc bình thường.


"Trong nhà còn có một biểu tiểu thư?" Vân Chước hơi nhíu mày, có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.


"Biểu tiểu thư là cháu gái ruột nhà mẹ đẻ phu nhân, đã ở trong nhà tầm mười năm, rất thân thiết với phu nhân, còn hơn mẹ con ruột! " Xuân Bình nói đến đây, dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của Tiêu Vân Chước.


Thấy nàng không có phản ứng gì, thế là lá gan tựa hồ lại lớn hơn mấy phần, tiếp tục nói: "Nhị thiếu gia cùng tiểu thiếu gia đối xử với biểu tiểu thư cũng cực tốt, biểu tiểu thư làm người khoan dung, tính tình ôn nhu hào phóng, ở kinh thành có chút hiền danh! "

Vân Chước nghe xong, nhịn không được bật cười.


Mẫu thân thật là kỳ tài trong loài người.

Chán ghét nữ nhi thân sinh, nuôi thiên kim nhà khác, thật đúng là không giống bình thường.


Nụ cười này của nàng vô cùng xinh đẹp.


Xuân Bình trong lòng hoảng hốt, có chút khó bắt ý đại tiểu thư, theo lý thuyết! Phu nhân yêu thương biểu tiểu thư như vậy, đại tiểu thư nên ghen ghét tức giận mới phải, làm sao còn cười được?

Vân Chước nâng một cái tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh xẹt qua áo choàng.


"Đưa nhiều y phục đến như vậy, khố phòng của vị biểu tiểu thư này còn có y phục để dùng hay không?" Vân Chước bình tĩnh hỏi.


"Đương nhiên là có, chỗ biểu tiểu thư không thiếu những thứ này.

" Xuân Bình thuận miệng nói.


Biểu tiểu thư được phu nhân nuôi mười năm, phu nhân đối xử với nàng ta vô cùng yêu thương, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, y phục vải vóc hoặc là đồ trang sức thịnh hành, chỉ cần có hàng đều sẽ đưa đến trước mặt biểu tiểu thư.


Cưng chiều như vậy, đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài làm sao mà sánh bằng.