Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 387




Quách Sài Nữ ở bên cạnh cau mày nhìn theo bóng lưng của người này, đợi sau khi người kia đã hoàn toàn biến mất, nàng ấy mới nói với vẻ không hài lòng: “Cha ta thường xuyên rời nhà đi áp tiêu, khi ta còn bé cũng sẽ bị người bắt nạt. Bọn họ nói ta không cha không mẹ, còn nói ta là cọp cái. Ban đầu ta rất ấm ức, nhưng về sau cha ta nói nếu muốn mặt mũi thì phải tự mình kiếm lấy, cho nên ta bắt đầu học bản lĩnh của cha ta, từ đó về sau không còn ai dám chọc ta nữa…Cho dù cha ta có mất mặt thế nào thì đó cũng là cha ta, bậc cha nương làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?”

Nếu nàng ấy là Biện Ngạn Tài, chắc chắn nàng ấy sẽ không lựa chọn như vậy.

Tuy rằng làm trâu y không quá thể diện, còn bị gọi là công việc hạ đẳng nhưng trong vương triều này, công việc hạ đẳng còn được thoải mái hơn nhiều so với nô tịch, cũng có thể thay đổi tịch. Hắn đã có thể thi đậu tú tài thì chắc chắn hắn cũng là người thông minh, nếu như dựa vào năng lực của mình thì nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt hơn so với cha nương ruột thịt.

Bây giờ hắn không làm mình thất vọng nhưng lại làm người khác thất vọng, sao có thể yên tâm được đây?

“Tuổi còn nhỏ mà đã có thể nhẫn tâm như thế, tâm trí cũng khác hẳn người bình thường.” Tiêu Vân Chước khẽ cau mày: “Chỉ tiếc là người này lại nhẫn tâm quá mức, vừa hại người lại vừa hại mình.”

Người này lòng dạ ác độc, nếu hôm nay không phải nàng quang minh chính đại đến thư viện, thậm chí bên cạnh không có Quách Sài Nữ thì đương nhiên Biện Ngạn Tài sẽ không hề do dự nghĩ cách diệt khẩu. Không phải nàng không cảm nhận được chút sát ý lóe lên kia.

Đối với nàng mà còn như thế, vậy thì đối với người Chu gia...

Một cơn gió mát thổi qua, lá trúc xung quanh xào xạc, còn có chút âm khí lạnh lẽo.

Miêu thị đã trở thành oán quỷ.

Toàn thân bốc lên khí đen, hai mắt đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch càng thêm dữ tợn. Lúc này bà ta đang bay lơ lửng giữa không trung, oán niệm tràn đầy, nếu có người bình thường đi ngang qua đây chỉ sợ sẽ bị oán khí này ảnh hưởng phần nào, tâm trạng cũng sẽ trở nên u ám trầm thấp.

Nhưng người mà bà ta oán hận lại là nhi tử ruột thịt của bà ta, bà ta là một người mẹ mà lại không thể đi báo thù cho cuộc đời đáng thương đáng buồn của mình.

Mà hối hận nhiều nhất chính là tiếc khi bản thân lạc lối.

“Ta không hiểu...Đại sư, ta thật sự không hiểu...” Miêu thị chảy ra hai hàng huyết lệ: “Ta đã làm gì sai...”

Sinh con ra là sai sao?

Nhưng cha nương sắp xếp cho bà ta thành thân, cha mẹ chồng mong bà ta mang thai sinh con, bà ta chỉ sống những ngày bình yên như bao người khác, vậy thì tại sao lại trở nên như thế này?

Hài tử mà bà ta dày công tìm kiếm, lại chính là thủ phạm khiến bà ta phải nhận hết đau khổ tra tấn suốt hai mươi năm qua?

Lúc này Tiêu Vân Chước cũng không biết phải an ủi bà ta ra sao.

Miêu thị chỉ là một người rất đỗi bình thường, dưới cái nhìn của bà ta, nuôi dạy hài tử tức là nuôi lớn lên, lại tiết kiệm một ít tiền để hài tử thành thân sinh con, cứ lặp lại cuộc sống như vậy thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách viên mãn. Mà nhận thức của bà ta không thể thỏa mãn được yêu cầu của Biện Ngạn Tài, bà ta gặp phải một hài tử đầy tham vọng, cho nên mới dẫn đến kết quả như thế này.

Bây giờ hài tử đã tìm được rồi, nhưng oán khí của Miêu thị lại càng nặng hơn.

Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy đau đầu: “Bây giờ ngươi đã biết sự thật, ngươi cũng đã chết rồi, chuyện đã qua không thể nào thay đổi được. Vậy nên ta cũng chỉ có thể khuyên ngươi nghĩ thoáng hơn một chút. Ta thấy cả đời này của ngươi cho dù phải chịu rất nhiều khổ sở nhưng ở nơi mà ngươi không chú ý tới, cũng có người đang vì ngươi mà gánh chịu vất vả. Nếu ngươi có thể thả lỏng và cẩn thận quay đầu nhìn lại, có lẽ ngươi sẽ nhận ra một điều gì đó khác.”

Người mà Tiêu Vân Chước nhắc đến đương nhiên chính là nữ nhi của Miêu thị, cô nương tên Yên Chi.

Nhìn tướng mạo của Miêu thị thì bà ta có một nữ nhi có hiếu.

Lúc này Miêu thị hoàn toàn không thể nghe lọt tai.

Tiêu Vân Chước biết bà ta không phải là một phụ nhân có thể phân rõ phải trái nên cũng không tiếp tục nói chuyện với bà ta nữa, chỉ dứt khoát thu quỷ hồn này vào lại bên trong người gỗ.

“Tiêu sư phụ, vậy là thật sự không nói cho người khác biết à?” Quách Sài Nữ hỏi.

“Không cần thiết, chỉ cần hỏi rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện là được. Còn về vận mệnh của hắn thì cứ để hắn tự lo đi.” Tiêu Vân Chước nói, lại bổ sung thêm một câu: “Tự gây nghiệt không thể sống, không cần ta và ngươi bẩn tay.”

Quách Sài Nữ vẫn đang suy nghĩ về sự vĩ đại của Tiêu sư phụ trong mấy lời trước đó.

Nhưng khi nghe thấy câu phía sau, nàng ấy lại bị chấn động.