Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 333




"Ta tên là Hổ Tử!" Tiểu quỷ lau nước mũi một chút: "Cha nương ta chết sớm, chỉ còn mỗi ta và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, nhà ta cũng không phải một chút tiền bạc cũng không có, thế nhưng nương ta chết đột ngột, trước khi chết cũng không dặn dò lại điều gì, ta tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy bạc trong nhà..."

"Không có cách nào cả, ta chỉ có thể đi ăn xin nuôi đệ đệ, có một ngày gặp Lương lão gia..."

"Lương lão gia thật sự là người tốt, ông ấy biết ta và đệ đệ cuộc sống không tốt, rất lo lắng cho chúng ta, ông ấy nói ông ấy lớn tuổi rồi, nhi tử lại có chút không ngoan ngoãn lắm, cho nên muốn xây một thiện đường, tích đức làm việc thiện cho nhi tử, nếu ta và đệ đệ đồng ý, có thể vào ở."

"Ta đương nhiên đồng ý, nhưng ta nghĩ, Lương lão gia là người tốt, ta cũng không thể chiếm quá nhiều chỗ tốt của ông ấy, cho nên chỉ để cho đệ đệ qua đó, bản thân ta cũng không còn nhỏ nữa, ta có thể nghĩ cách nuôi sống chính mình... Về sau để cho ta mỗi ngày đều đến thăm đệ đệ một chút là được rồi, chờ đệ đệ lớn hơn, ta lại đón người đi, Lương lão gia khen ta hiểu chuyện, cũng đồng ý."

"Đệ đệ ta là đứa trẻ đầu tiên của thiện đường đó."

"Về sau trong thiện đường có thêm mấy đứa bé nữa, ta phải đến giúp đỡ chăm sóc, nhưng ta xui xẻo, có một ngày, căn nhà mà cha nương ta để lại cho ta và đệ đệ bị dột, trời mưa xuống, ta sợ đồ trong nhà bị hỏng, nên đã leo lên, muốn che lại, ai ngờ trượt chân ngã xuống té chết."

Nói đến đây, Hổ Tử thở dài.

Sau khi nó chết, cũng rất lo lắng cho đệ đệ.

Lúc nương chết, đệ đệ còn chưa biết nói chuyện.

"Là Lương lão gia giúp ta nhặt xác, ông ấy cũng rất buồn, qua mấy năm cũng bị bệnh, lúc chết ta còn đi thăm ông ấy, ông ấy cũng nhìn thấy ta, nhưng ông ấy và ta không giống nhau, ta có lo lắng nên không đi được, lúc Lương lão gia ra đi, nhi tử ông ấy vẫn rất ngoan, tang sự làm rất chỉn chu, còn thề nhất định sẽ cố gắng kế thừa gia nghiệp, về sau không làm bậy nữa. Cho nên Lương lão gia nghĩ thoáng ra..."

"Thế nhưng những gì Lương Khắc Hàn nói đều là lừa cha hắn ta."

"Hắn ta nói phải tiếp tục chống đỡ thiện đường, nhưng rất nhanh đã thay đổi suy nghĩ, biến thiện đường thành nơi kiếm tiền! Đối xử với đám nhỏ trong đó cũng không tốt."

"Năm nay đệ đệ ta mười tuổi rồi, lại không biết nói chuyện! Bởi vì có một năm nó bị doạ cho phát sợ, nửa đêm phát sốt, sốt đến mức thành câm điếc." Tiểu quỷ hai mắt đẫm lệ: "Đệ đệ ta muốn rời đi, thế nhưng nó không dám, bởi vì Lương Khắc Hàn cứ lừa thằng bé, nói nó là kẻ câm điếc, nếu như ra ngoài nhất định sẽ chết đói, vậy thì nhà chúng ta sẽ tuyệt hậu. Lương Khắc Hàn còn nói, ở Tề Hoan Lâu, không lo ăn uống, bị bệnh còn có đại phu, chỉ là chịu chút uỷ khuất mà thôi, nhưng nếu ra bên ngoài, sẽ bị người khác ăn không còn chừa lại xương."

"Hắn ta lừa người!"

"Đệ đệ ta có nhà, thằng bé bị uỷ khuất, bị người khác bắt nạt, thằng bé có thể đi! Ta rất muốn nói cho đệ đệ ta biết, trước đó ta còn báo mộng cho nó, nhưng sau khi đệ đệ ta động chút tâm tư, Lương Khắc Hàn lại lừa nó... Ta không biết nên làm sao bây giờ... Đại sư tỷ tỷ, ngươi bảo đệ đệ ta về nhà đi, đừng ở lại Tề Hoan Lâu chịu đánh nữa!" Hổ Tử vừa khóc vừa nói.

Hổ Tử rất tức giận, nếu như nó biết Tề Hoan Lâu lại biến thành như này, tuyệt đối sẽ không để đệ đệ đi vào.

Lương lão gia là người tốt như vậy, tại sao lại có nhi tử bại hoại như thế chứ?