Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 308




Bệ hạ mới đăng cơ được mấy năm, đang ở thời kỳ chính thịnh, hiện giờ trong triều cũng ít người đề cập đến việc lập Thái tử, nhất là khi vẫn còn có một số hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi chưa trưởng thành. Bây giờ mà bàn luận chuyện lập trữ quả thật hơi sớm, cho nên tranh đấu cũng không nhiều.

Chỉ có Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử là có chút khác biệt.

Đại hoàng tử là con trưởng, lại là con vợ cả, tất nhiên là người tôn quý nhất. Nhưng hắn và Hoàng hậu đều có sức khỏe kém. Ngược lại mẫu tử Quý phi lại rất khỏe mạnh, ở phía sau như hổ rình mồi. Cho dù Đại hoàng tử không làm cái gì thì mẫu gia của Hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Cũng bởi vậy, cho dù La gia chỉ sai người tung tin ở mấy phố phường rải rác nhưng chuyện này lại náo động đến mức những người đọc sách đều tham dự vào.

Quản mẫu nghe tiếng bàn luận ở bên ngoài, lập tức sai người gửi bái thiếp vào trong cung.

Nhưng đi đi lại lại, mãi đến ngày hôm sau bà ta mới được vào cung gặp Quý phi.

Quản mẫu chưa kịp nói gì thì Quý phi đã cau mày nói: “Tại sao mẫu thân lại để mặc Trân Nhi làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy? Hôm qua bệ hạ hỏi con chuyện này, con cũng không biết phải đáp lại thế nào cả!”

“Nương nương! Đây đều là do lũ tiện nhân kia âm mưu hãm hại Trân Nhi!” Quản mẫu vô cùng khổ sở.

Trân Nhi là nữ nhi nhỏ nhất của bà ta, lúc bà ta sinh Trân Nhi thì những nhi nữ khác đều đã lớn cả rồi, mà tình cảm của bà ta với trượng phu không còn ân ái như khi còn trẻ nữa, cho nên Trân Nhi là niềm an ủi duy nhất của bà ta, là thịt trên đầu quả tim của bà ta!

“Mẫu thân, ngài nghĩ rằng con hồ đồ rồi sao? Từ lâu con đã nói là tìm một mối hôn sự tốt cho Trân Nhi, nhưng ngài thì hay rồi, cứ nuông chiều nàng, để mặc nàng làm gì thì làm. Sầm gia lang quân là người si tình như thế, làm sao ngài lại nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ làm tan chảy khối băng đó được? Chính bởi vì ngài ủng hộ nàng cho nên càng ngày nàng mới cố chấp như vậy! Hôm qua bệ hạ tới chỗ con, vừa mở miệng lại chất vấn con có biết chuyện mà Trân Nhi đã gây ra không. Con lúc đó trở tay không kịp, căn bản không hề có chuẩn bị gì! Ngài có biết bệ hạ tức giận đến cỡ nào không?” Quý phi cũng rất bất lực.

Cũng may lúc đó nàng ta phản ứng nhanh, bệ hạ thấy nàng ta thật sự không biết nên thái độ mới tốt hơn một chút.

“Nhưng Trân Nhi đã chết rồi mà! Hiện giờ mấy người bên ngoài lại muốn quan phủ thả hung thủ g.i.ế.t. người ra! Người làm mẫu thân như ta làm sao có thể chịu đựng nổi cơ chứ?” Quản mẫu khóc lóc kể lể.

“Việc đã đến nước này thì mẫu thân tuyệt đối không được gây náo loạn nữa, ý kiến của bá tánh không thể bỏ qua. Bệ hạ cũng không phải là một hôn quân, hiện giờ lại có triều thần tham tấu chuyện này. Nếu bổn cung cứ khăng khăng muốn xử tử Chiêu Nhi báo thù cho muội muội thì thanh danh của bổn cung, thậm chí là của cả Quản thị nhất tộc cũng mất hết. Mẫu thân, nữ nhi ở trong cung, mỗi lời ăn tiếng nói mỗi một động tác đều phải hết sức cẩn thận, ngài cũng đừng làm nữ nhi khó xử nữa!” Quý phi bất đắc dĩ nói.

Nói đến đây, Quản mẫu lại nhịn không được phải rơi lệ.

“Vậy ý con là cứ thả nàng ta đi như vậy sao?” Trong lòng Quản mẫu khó chịu.

“Thả hay không thả đều là do bệ hạ quyết định, con tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Thậm chí…con phải nhận sai thay cho muội muội nữa. Sau khi mẫu thân trở về đừng có khó chịu bất mãn gì hết, thi thể của muội muội…cứ giao cho nha môn là được, muốn quất xác hay chém đầu thì cũng phải cắn răng mà nhận, mới có xoa dịu dư luận được! Mà trong nhà cũng đừng có tổ chức tang sự gì, sau khi nha môn xử trí xong cứ cuộn chiếu lại…rồi đưa đi, cứ coi như không có nữ nhi này.” Quý phi nhẫn tâm nói.

Lời vừa dứt, hai mắt Quản mẫu đã trợn tròn.

“Trân Nhi đã chết rồi! Thế mà…lại còn muốn nhục nhã nàng như thế! Nàng là thân muội muội của con! Cho dù không lớn lên trước mặt con thì trong thân thể của nàng cũng chảy chung dòng máu với con mà!” Quản mẫu suy sụp.