Tiêu Vân Chước cùng hai huynh đệ Tiêu Văn Việt cùng nhìn theo phụ thân đang rời đi. Nhìn ba người đứng thành một hàng, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, trái tim bất an trong lòng Tiêu Trấn Quan cũng thoáng ổn định lại.
Rất nhanh, bóng dáng phụ thân đã mất hút.
“Trước khi phụ thân rời khỏi kinh thành, ngươi phải ngoan ngoãn một chút. Nếu như công việc của ông ấy bị người đoạt mất thì ông ấy cũng chỉ có thể về nhà nhìn chằm chằm ngươi, biết chưa?” Tiêu Vân Chước nhìn Tiêu Văn Yến, nói với giọng đe dọa.
Nhị ca và tiểu đệ sợ phụ thân nhất.
Tiêu Văn Yến có vẻ chột dạ, hừ một tiếng: “Ta có hẹn với người khác rồi, chiều nay sẽ ra ngoài.”
“Tùy ngươi.” Tiêu Vân Chước không quản hắn.
Tiêu Văn Yến thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại liếc nhìn nhị ca bên kia.
Khóe miệng Tiêu Văn Yến nhếch lên, chỉ nói một câu: “Đệ đệ đi đường cẩn thận.”
Tiêu Văn Yến không rõ nguyên do, sau khi bảo hạ nhân chuẩn bị xong liền lên đường đến địa điểm đã hẹn. Lần này cậu đến đó chính là để xem kỹ hơn con người của công tử Thôi gia thế nào, nếu không thấy có tật xấu nào quá nghiêm trọng thì cậu sẽ tìm cách để Tiêu Vân Chước ra ngoài, tạo cơ hội gặp gỡ, càng gặp nhiều lần thì nói không chừng chuyện này sẽ thành công!
Vì cuộc sống sau này, trước tiên cậu phải giả vờ thần phục!
“Chờ một chút.” Tiêu Văn Yến chuẩn bị xong mọi thứ, đang định xuất phát thì Tiêu Vân Chước đột nhiên tới đây ngăn cản.
Toàn thân Tiêu Văn Yến run lên: “Cái gì?”
“Ngươi chắc chắn mình muốn đi ra ngoài à?” Tiêu Vân Chước cau mày: “Hôm nay ngươi sẽ gặp tai vạ đấy.”
“Đừng có hù dọa ta!” Tiêu Văn Yến hừ một tiếng: “Sao hả, ngươi còn muốn nhìn chằm chằm ta nữa à? Nếu ngươi không ngại thì có thể đi cùng ta!”
Tiêu Vân Chước nhướng mày: “Ta sẽ đi cùng ngươi, nhưng bởi vì miệng ngươi không thành thật nên ta cũng mặc kệ tai vạ này của ngươi.”
“Ai cần ngươi lo chứ!” Tiêu Văn Yến hầm hừ.
Tiêu Vân Chước cũng thả lỏng: “Vậy thì tốt.”
Tiêu Vân Chước cũng không khách khí, cùng Tùng Thúy bước lên xe ngựa. Chẳng mấy chốc, xe ngựa bắt đầu chậm rãi xuất phát, chạy qua các đường phố ngõ ngách của kinh thành, chạy hơn một canh giờ mới dừng lại. Vén màn xe nhìn ra ngoài, bọn họ thế mà lại chạy tới một chỗ hẻo lánh xa xôi ở gần miếu Thành Hoàng.
Tiêu Vân Chước không xuống xe ngựa, lấy ra một túi trái cây sấy khô.
“Đại tiểu thư, tam thiếu gia lại chạy đến chỗ này, thật kỳ lạ.” Tùng Thúy nhắc nhở.
“Đúng thế đúng thế, là tai họa đổ máu.” Tiêu Vân Chước tặc lưỡi: “Nếu cậu ta chết thì chúng ta chôn người chỗ này luôn cũng được.”
Tượng đức Thành Hoàng ở bên trong miếu Thành Hoàng mặc dù hơi cũ nhưng trong mắt Tiêu Vân Chước, bức tượng tản ra ánh vàng nhàn nhạt. Tiêu Vân Chước nhìn trái cây sấy khô của mình, cẩn thận chia ra thành hai phần rồi bước xuống xe, cung kính đặt một nửa ở trước mặt tượng đức Thành Hoàng rồi mới xoay người trở lại xe ngựa.
Hành động của nàng trong mắt Tiêu Văn Yến vô cùng kỳ quái.
Miếu Thành Hoàng này cũng không lớn, cho nên cũng không có hương khói gì, xung quanh cũng có vẻ hoang tàn. Nhưng tượng đức Thành Hoàng vẫn sạch sẽ, có lẽ là thỉnh thoảng cũng có người tới đây lau chùi.
Tiêu Văn Yến không biết vì sao nhị ca lại hẹn Thôi gia công tử ở chỗ này, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi nửa canh giờ mới có một chiếc xe ngựa khác chạy tới, rất nhanh, từ bên trong có hai nam nhân cường tráng bước xuống.
Hai người kia từng bước tới gần.
Sắc mặt Tiêu Văn Yến vui vẻ: “Ta là đệ đệ của Tiêu Nhị Lang! Ta thay nhị ca của ta đến nói chuyện với các ngươi…”
Nhưng mà còn chưa dứt lời, đối phương đã tung một nắm đấm tới. Nắm đấm nện thẳng vào mặt Tiêu Văn Yến, toàn thân cậu ta bay ra ngoài giống như một chiếc lá rụng.
“Hít….” Tiêu Vân Chước nhếch miệng, bị đánh thế này thì đau đến cỡ nào.
“Ngươi…tại sao các ngươi lại đánh người…” Tiêu Văn Yến sợ hãi, sắc mặt cũng vô cùng đau đớn.