Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Thật là đồ hỗn trướng! Đã có lòng tốt nhận nàng về, nếu làm nhà cửa dơ bẩn thì dứt khoát cho một tấm lụa trắng treo cổ chết là được rồi!” Khương thị tức giận đến đập bàn: “Tuổi còn nhỏ mà tâm tư không ít, hôm nay vừa thấy mặt lão thái thái đã muốn khoe khoang bản thân, còn nhất định phải làm pháp sự nữa, chẳng lẽ cho rằng mình là thần tiên chuyển thế, miệng thổi tiên khí là có thể làm người ta sống lại sao?! Mấy chuyện náo loạn trong nhà này đóng cửa lại không gây ra được bao lớn trò cười, thế mà nàng lại gây chuyện trong nhà chưa đủ, còn chạy ra ngoài nổi điên sao! Thật khiến ta tức chết mà!”
Khương thị đau đầu cực kì.
Mình làm sao lại sinh ra cái thứ như vậy chứ?
Từ nhỏ cùi chỏ đã hướng ra ngoài cũng thôi đi, lại còn có gan làm ầm ĩ như vậy nữa!
Khương Nguyên vội vàng đứng sau lưng Khương thị, xoa xoa huyệt thái dương cho bà ta.
“Cô mẫu đừng tức giận, con nghe nói trong dân gian nếu bách tính không có tiền xem bệnh thì sẽ nhờ bà cốt trong thôn đến xem một chút.

Biểu tỷ thế này cũng là có lòng tốt thôi, cảm thấy biện pháp mơ hồ kia có tác dụng nên mới sắp xếp như thế.” Khương Nguyên nhẹ nhàng nói tiếp: “Chờ mấy ngày nữa, biểu tỷ sẽ biết biện pháp kia của mình vô dụng, không thể ngăn cản được sinh tử đại nạn.

Đợi đến khi trong nhà có đại sự, cô phụ cũng phải quay về, nếu biết biểu tỷ không hiểu chuyện như vậy thì có lẽ cũng sẽ dạy bảo một chút, đến lúc đó ngài bắt nàng ở trong nhà không được ra ngoài, chắc chắn đại biểu ca cũng không thể nói gì được.”
Lão thái thái qua đời, cả nhà phải túc trực bên linh cữu, đương nhiên Tiêu Vân Chước không thể ra khỏi nhà được.
Nàng càng làm ầm ĩ thì cô phụ sẽ càng thất vọng về nàng, đến lúc đó không phải cô mẫu muốn dạy dỗ thế nào tùy ý sao?
“Con nói có lý.” Khương thị nghe xong, cơn tức giận đã dịu xuống không ít: “Ta và con đúng là không có duyên phận mẫu nữ mà, nếu như con được sinh ra từ bụng ta thì sao có thể có nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Nghe nói lúc cô mẫu sinh biểu tỷ bị khó sinh, mỗi lần Nguyên nhi nghĩ đến dáng vẻ cô mẫu phải chịu khổ liền đau lòng.

Nếu như con là nữ nhi của cô mẫu, há chẳng phải là bắt cô mẫu phải chịu khổ thêm lần nữa sao? Nếu như thế thì con cũng không muốn, hơn nữa cho dù con không phải do cô mẫu sinh ra nhưng cũng có thể hiếu thuận cô mẫu mà, cho nên Nguyên nhi đã rất thỏa mãn rồi.” Khương Nguyên vội vàng nói.
Khương thị cũng không nhịn được nhớ lại sự hung hiểm lúc sinh con năm đó.
Mấy ngày đó, cha chồng bà ta vẫn còn sống, nhưng trượng phu lại muốn đợi sau khi bà ta sinh con xong thì sẽ rời kinh, đến biên quan theo quân để kiến công lập nghiệp.
Trượng phu nói mình đã có hai nhi tử, trong bụng lại có thêm một đứa nữa, xem như không thẹn với tổ tiên rồi.

Cho dù tương lai có chết trận cũng không cần lo lắng Tiêu gia không người kế tục, cho nên hắn muốn ra ngoài chém giết một phen, hoàn thành tâm nguyện bao năm qua.
Đương nhiên bà ta không muốn.
Biên quan xa xôi như vậy, hắn đi đến đó chỉ sợ hai ba năm không về được, ai mà biết hắn có thể nuôi dưỡng nữ nhân nào bên ngoài hay không?
Vì điều này mà hai phu thê thường xuyên cãi nhau.
Hai người đã thành hôn được mấy năm, chỉ có khoảng thời gian đó giống như kẻ thù, cho dù thỉnh thoảng trượng phu có cúi đầu trước bà ta thì cũng chỉ bởi quan tâm đến hài tử trong bụng, rõ ràng hài tử này còn quan trọng hơn cả bà ta!
Nhất là về sau bà ta vất vả sinh ra được nha đầu kia, suýt mất mạng, nhưng người đầu tiên mà trượng phu nhìn không phải là bà ta mà ngược lại, ôm lấy hài tử không buông tay.

Dáng vẻ vui mừng hớn hở kia giống như có được trân bảo hiếm thấy!
Hài tử này sinh ngược, vốn đã rất xui xẻo rồi!
Sau khi sinh con xong, sức khỏe bà ta càng lúc càng suy nhược khó chữa trị, đương nhiên phu thê cũng không thể thân cận giống như lúc trước.

Ngày nào bà ta cũng lo lắng, chỉ sợ một ngày nào đó tỉnh lại sẽ có thêm mấy người tỷ muội trong nhà!
Ngay sau đó, công công bị ban chết, trượng phu cũng chỉ có thể ra ngoài kiến công, dù không đi biên quan nhưng cũng phải vào đại doanh trong kinh, tình cảm lãng mạn không còn nữa, cũng phải rất lâu mới được gặp mặt một lần…
Bà ta vốn cảm thấy những chuyện không thuận lợi này đều do nha đầu kia mang tới, về sau tìm được một cao nhân tính toán, quả nhiên đúng thật!
Đúng là sao chổi làm sao cũng không quăng được, đã vứt bỏ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể tìm được về!
Trong lòng Khương thị mắng Vân Chước không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này, trong Thanh Thủy Viên ở kinh thành.
Vân Chước đang ngồi lẫn trong một đám người.
Bên dưới đình nghỉ mát ở cách đó không xa, một du tăng tự xưng đại sư đang ngồi giảng Phật, trưởng bối của mấy gia đình huân quý đang ngồi ở bên dưới, vẻ mặt thành kính lắng nghe, ánh mắt ai nấy đều cung kính tôn thờ.