Tam vương gia lộ vẻ kinh hỉ, như hai người bạn cũ, xa cách đã lâu giờ trùng phùng, dáng vẻ nhiệt tình khiến Tiêu Vân Chước không rõ cho lắm.
"Bổn vương... Bản thiếu gia mấy ngày trước đã nghe nói đến chuyện của La gia, rất tò mò về ngươi! Mặc dù La Nhị cô nương không muốn nhiều lời, nhưng chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó bản thiếu gia? Ta đã sớm bảo người điều tra ra, ngươi tìm thấy hài cốt của La Đại cô nương là dựa vào bói toán, chứ không phải khéo gặp!" Tam vương gia nguyên Nghiêu càng nói càng hưng phấn: "Bản thiếu gia thích nhất những người kỳ lạ như bọn ngươi, cho nên đã muốn đến thăm hỏi từ lâu!"
"Chỉ tiếc, huynh trưởng nhà ngươi sắp thi rồi, nếu bản thiếu gia xuất hiện chỉ sợ sẽ quấy rầy việc học của hắn, nên mới không hành động, nhưng không nghĩ tới, vậy mà gặp được ngươi ở đây, quả nhiên là duyên phận!" Nguyên Nghiêu liếc nhìn Tiêu Vân Chước từ trên xuống dưới, nhưng ánh mắt của hắn ta cũng không bỉ ổi, cặp mắt kia lộ ra một cỗ ngây thơ, còn mang theo vài phần... vô cùng ngu xuẩn.
Hắn ta cũng không phải người để ý đến tiền đồ của người khác!
Tiêu gia Đại Lang sắp thi, hắn ta căn bản không quan tâm, lý do chân chính không tìm tới cửa... Chỉ vì Tiêu Vân Chước là nữ tử.
Những năm này hắn ta làm loạn thế nào cũng được, nhưng hắn ta biết, tuyệt đối không thể quá mức thân mật với nữ tử, nếu không một khi bị người khác nói cho phụ hoàng biết, bất luận có trong sạch hay không, một thánh chỉ ban hôn là không thiếu được.
Cho nên hắn ta mới xoắn xuýt nhẫn nại như vậy.
Nhưng sự kiên nhẫn của hắn ta là có hạn.
Giờ khắc này, đã nhìn thấy người rồi, những suy nghĩ trước đó dĩ nhiên cũng sẽ ném ra sau đầu, nếu thật sự gây ra phiền toái gì... Đến lúc đó rồi nói sau!
Tiêu Vân Chước nghiêng người sang một bên.
"Tam vương gia cũng muốn mời ta hỗ trợ tìm thi thể? Thân phận ngài quý giá, ta không tiện tham gia vào chuyện của hoàng gia, ngộ nhỡ khúc mắc quá lớn, sẽ có nhân quả quấn thân, đối với ai cũng sẽ không tốt." Tiêu Vân Chước nhanh chóng nói ra.
"Ngươi thừa nhận mình có bản lĩnh bói toán rồi hả?" Nguyên Nghiêu vỗ quạt giấy một cái: "Thật sự là một người sảng khoái! Nhưng ngươi cũng đừng khách khí với ta, gọi ta lão tam là được! Ta hành tẩu ở bên ngoài, tất cả đều ưu tiên thuận tiện!"
Tiêu Vân Chước yên lặng đáng thương cho bản thân một chút.
Chắc là gần đây nàng kiếm được quá nhiều tiền, cho nên ông trời phái một người quyền quý tới, quấy rầy kế hoạch lâu dài độ hồn để trường thọ của nàng.
Tam vương gia này, là kẻ phiền phức.
Nàng sớm đã nghe nói, Tam vương gia Nguyên Nghiêu không câu nệ tiểu tiết, không chỉ không thích kết bạn với quyền quý, ngược lại còn thích xưng huynh gọi đệ với dân chúng tầm thường, thỉnh thoảng sẽ đổi một thân phận khác để sinh hoạt, Đương Kim Hoàng Đế không chỉ không cảm thấy hành vi của hắn ta không ổn, ngược lại còn cảm thấy đứa con trai này đơn thuần thú vị, thì càng không ngăn cản.
Bây giờ xem ra, quả nhiên giống như lời đồn...
Xem ra, người này sở thích gần đây lại thay đổi, mà nàng không may, vừa vặn gặp phải.
Nếu đã biết được nhân thân của người này, thì không dễ ngây ngốc lừa gạt, đối phương bây giờ nhìn thì hòa ái dễ gần, nhưng người trong hoàng gia hỉ nộ vô thường nhất, không thể phớt lờ.
Tiêu Vân Chước hơi cụp thấp mắt, cũng không nhìn thẳng vào đối phương, người của hoàng gia mệnh số nhiều khi có liên quan đến thiên hạ, nhưng không thể tùy tiện bói toán tính quẻ, nếu không phải trả giá lớn nàng không chịu đựng nổi.
"Tam công tử, có gì chỉ giáo?" Tiêu Vân Chước khách khí lại xa cách, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Nguyên Nghiêu thật ra cũng không biết mình tìm nàng làm cái gì.
Hắn ta đứng ở dưới bức tường đầy bức họa này cẩn thận suy tư một chút, quạt giấy vỗ nhè nhẹ vào trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu cười nói: "Ngươi ta vui vẻ hợp nhau, không bằng cùng đến chỗ Hoắc Tuần xem án được chứ!? Ta phát hiện có không ít vụ án kỳ quái chưa được giải quyết, nếu có ngươi chỉ điểm, nhất định có thể phá giải!"