Sau khi Tiêu Vân Chước làm xong, đưa chủy thủ cho nhị ca.
“Người này ấy à, bí mật bắt cóc La gia đại cô nương. Vị cô nương kia rất đơn thuần rất lương thiện, nếu không gặp phải kiếp nạn này thì cả đời sẽ được sống vui vẻ hạnh phúc. Nhị ca, nếu huynh coi trọng cô nương nào thì cũng không được làm mấy chuyện âm hiểm ác độc như vậy, tình yêu đích thực phải dùng chân thành để có được, ép buộc thì không được đâu.” Tiêu Vân Chước lại liếc mắt nhìn thanh chủy thủ kia: “Huynh xem đi, nó thật bẩn thỉu.”
“…” Lúc này Tiêu Văn Việt cũng đang hoài nghi chính mình.
Rốt cuộc thì hắn…đã làm chuyện ác gì vậy?
Chẳng qua chỉ là khi đi cùng với Mạnh Bình Chương, hắn không ngăn cản Mạnh Bình Chương hại người thôi. Đúng rồi, còn có những chuyện khác nữa…ví dụ như hắn biết Mạnh Bình Chương không cam lòng làm thứ trưởng tử nên thỉnh thoảng cũng sẽ kích thích vài câu…
Nhưng cũng không phải hắn không cứu Mạnh gia tiểu công tử về mà.
Cho dù sau này hắn lại dùng một chút thủ đoạn khiến cho Mạnh Bình Chương không thể xoay người, nhưng Mạnh Bình Chương vẫn cam tâm tình nguyện mà?
Chẳng sợ bây giờ hắn đứng trước mặt Mạnh Bình Chương, đối phương cũng không dám nói xấu hắn một tiếng…
“Muội làm gì với hắn rồi? Tại sao hắn đột nhiên biến thành như vậy?” Tiêu Văn Việt có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng không thể lên tiếng trách móc được.
Nàng nói khó nghe thật, nhưng…cũng coi như là đang suy nghĩ cho hắn mà.
“Huynh không thấy sao? Ta vẽ bùa, ta thấy hắn liên tục lắc đầu, khuôn mặt co giật, hẳn là đang nghĩ đến cảnh tượng khi khuôn mặt này bị thương. Ngô Tam thì sợ bị Cần Nương lấy mạng, nhưng Phạm Lại Tử lại không sợ mấy quỷ hồn này, hắn chỉ sợ chính mình.” Tiêu Vân Chước nói đúng sự thật.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Hắn thực sự không nhận ra mấy hoa văn Tiêu Vân Chước dùng chủy thủ vẽ ra chính là lá bùa…Trên thân người này bê bết máu, có bùa nào mà lại trông thế này?
“Nhị ca, chuyện của ta xong rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Tiêu Văn Việt càng thêm ngơ ngác.
Chỉ vậy là xong rồi sao?
“Muội tới đây…thực ra chỉ là để làm ta không thoải mái thôi phải không?” Tiêu Văn Việt nghẹn mãi mới thốt ra được một câu.
“Vậy huynh có đồng ý sửa đổi không?” Tiêu Vân Chước vẫn kiên trì: “Nếu như đồng ý, sau khi trở về ta sẽ tặng huynh một quyển tâm kinh do ta đích thân sao chép, huynh niệm nhiều thêm một chút, nhất định sẽ có ích.”
“…” Tiêu Văn Việt thở hắt ra: “Có phải mấy năm nay muội lưu lạc ở bên ngoài, bị thương ở đầu không?”
“Không.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời: “Ta học được một thân bản lĩnh trở về, huynh phải tin ta, ta nhìn người rất chuẩn. Ta thấy huynh có tướng phá của, nhưng mệnh số không phải cố định không thay đổi, chỉ cần huynh có lòng tốt thì hết thảy vẫn còn kịp.”
“Ta chưa bao giờ làm hại muội.” Tiêu Văn Việt vẫn rất gay gắt.
“Nếu huynh không thay đổi thì chính là đang hại ta, ta ở trong nhà được tổ tông che chở, nhưng nếu nhà này bởi vì huynh mà mất đi…Ta sẽ phải tìm chỗ khác để ở, không thể tận hưởng sự an bình như hiện tại được! Huynh có biết nếu ta ở chỗ khác, mỗi ngày ta phải vẽ bao nhiêu lá bùa hộ thân không? Huynh cả ngày nhàn nhã không chịu học hành, đương nhiên không biết ta từ trước tới nay phải vất vả thế nào, nếu không phải do thể chất của ta trì hoãn thì bây giờ ta đã biết nhiều thứ hơn rồi!” Tiêu Vân Chước có lòng khuyên nhủ nên cũng không hề giấu diếm chuyện của mình, hy vọng có thể dùng sự chân thành của mình đánh động được hắn.
“Cho nên… lúc mới trở về muội mới không có sắc mặt tốt với ta à?” Tiêu Văn Việt chợt hiểu ra.
Đây là chê hắn không có chí cầu tiến, làm liên lụy mình?
Thật là đáng giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thật muốn tát nàng một cái cho hả giận… Nếu không phải thấy nàng mấy năm nay lẻ loi hiu quạnh vô cùng đáng thương mới nói ra mấy lời này thì nàng cũng đừng mong sống yên ổn!
“Không phải trước đó huynh cũng chán ghét ta sao?” Tiêu Vân Chước trừng mắt nhìn hắn.