Tiêu Vân Chước há miệng, bùa chú của nàng…phải trả tiền.
Chỉ là lúc này không phải thời điểm tốt để đòi tiền, vẫn là chờ bọn họ nén bi thương đã rồi lại nói sau.
Tiêu Vân Chước không nhiều lời nữa, để Sầm Trạm mang thi cốt đi.
Mà lúc này La Phi Nguyệt đã khóc đến không ra hơi.
Các hộ vệ áp giải Phạm Lại Tử và Phạm mẫu đi trước, hai mẫu tử này gây ra chuyện ác như thế, tất sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng cho dù có lăng trì xử tử cũng không thể làm nguôi ngoai nỗi đau mất đi nữ nhi trong lòng hai phu thê Quốc Công.
Việc này còn liên lụy đến rất nhiều người khác.
Ví dụ như quản sự sơn trang lúc này đang quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
Mặc dù các quản sự sơn trang không biết rõ nội tình, nhưng nhất định cũng phải chịu trừng phạt, còn có đầu lĩnh trước đó tới đây điều tra nhất định cũng phải bị liên lụy.
Mà năm sáu cô nương ở chỗ này, giờ phút này vẫn còn đang sợ hãi.
Có người an ủi La Phi Nguyệt, có người lại choáng váng sững sờ tại chỗ, mãi vẫn không hoàn hồn.
Đến khi Tiêu Vân Chước đi về phía các nàng, mấy cô nương theo bản năng vội vàng nhường chỗ, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước tràn ngập khiếp sợ và kính trọng.
“Chúng ta đi thôi?” Tiêu Vân Chước nhìn Mạnh Vịnh Tư nói.
Mạnh Vịnh Tư ngơ ngác gật đầu: “Được.”
“Từ từ!” Hai mắt La Phi Nguyệt sưng đỏ chỉ còn lại một khe hở, nàng nhìn Tiêu Vân Chước nói thẳng: “Tiêu cô nương, vừa rồi là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Hy vọng ngươi đại nhân không trách tiểu nhân, chớ trách ta! La Phi Nguyệt ta không pahri là người không biết tốt xấu, ngươi đã tìm được tỷ tỷ của ta, chính là đại ân nhân của cả nhà chúng ta. Từ nay về sau, ai đối nghịch với ngươi cũng tức là đối nghịch với cả phủ Quốc Công chúng ta!”
Ba tiểu cô nương đi theo bên cạnh La Phi Nguyệt cũng vội vàng gật đầu, cả đời này các nàng sẽ không tìm Tiêu Vân Chước gây phiền phức!
Nàng là người dễ như trở bàn tay tìm được nơi có thi cốt La Phi Diên!
Trừ khi đầu óc các nàng có vấn đề mới có thể đến gây sự với “Tiêu phán quan” danh xứng với thực này!
“Xem bói là phải trả tiền, hôm nay đã dùng một vài lá bùa, nếu như Sầm công tử là tỷ phu của ngươi thì có thể làm phiền ngươi trả tiền luôn không? Đưa ta hai trăm lượng là được, đưa tới nhà ta là được rồi. Đúng rồi, sau này có thể ta còn phải đi tới phủ ngươi để siêu độ cho tỷ tỷ ngươi nữa, việc đó cũng phải tính riêng.” Thái độ Tiêu Vân Chước rất khách khí, rốt cuộc đối phương cũng là khách hàng, mà hiện tại nhìn cũng có vẻ rất dễ nói chuyện.
La Phi Nguyệt ngẩn ra một lúc, hiển nhiên không ngờ Tiêu Vân Chước lại dễ nói chuyện như vậy.
Một nhân tình lớn như vậy, thế nhưng nàng mở miệng nói chỉ cần tiền.
“Được, ngày mai sau khi ta về sẽ lập tức phái người đưa tiền đến nhà ngươi.” Giọng La Phi Nguyệt khàn khàn.
Bước chân Tiêu Vân Chước dừng một chút, nhìn về phía La Phi Nguyệt, lại nói thêm một câu: “Nhớ kỹ lời ta nói, làm việc chớ bốc đồng, càng đừng có dính đến miệng lưỡi thị phi, nếu không rất dễ gặp họa. Chỉ là nếu có chuyện phiền toái không thể giải quyết được thì cứ chuẩn bị đủ tiền rồi tới tìm ta.”
“…” La Phi Nguyệt đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lời này của Tiêu Vân Chước là có ý gì? Nàng sắp gặp xui xẻo sao?
Trong lòng cứ luôn cảm thấy bất an.
Tiêu Vân Chước và Mạnh Vịnh Tư cùng nhau rời đi, mà Tề Ngọc Nhi ở bên cạnh sửng sốt một lúc rồi cũng vội vàng đuổi theo. Khi xung quanh không còn đám người La Phi Nguyệt nữa, chỉ thấy Tề Ngọc Nhi “oa” một tiếng bật khóc.
“Tư Tư… Chẳng lẽ Khâu ca ca thật sự làm ra chuyện gì có lỗi với ta sao? Vậy ta phải làm sao bây giờ!”