"Tề cô nương nói rất đúng, hôm nay nghe thấy cầm ý cũng có khác biệt, mà đàn Cửu Tiêu lại dường như là được sinh ra cho cầm của Tiêu cô nương, Oanh cầm sư đã quyết định, ta cũng cảm thấy không có gì không ổn." Người nói chuyện chính là một cầm sư khác.
Tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa.
Khương Nguyên mặt mũi trắng bệch, vào thời khắc này cũng ý thức được sẽ không có người nào thay nàng ta nói chuyện.
Vừa rồi quả thực nàng ta không nghiêm túc nghe thứ gọi là cầm ý này, nhưng...
Việc đã đến nước này, nếu như nàng ta còn cưỡng cầu nữa, sẽ chỉ khiến người khác chán ghét.
"Là vãn bối nhất thời buồn bã, lúc này mới đánh mất chừng mực, mong rằng Oanh cầm sư chớ trách... Sau khi biểu tỷ về nhà, ta chưa từng nghe thấy nàng luyện đàn, bây giờ mới kinh ngạc quá mức, ngược lại thành trò cười..." Khương Nguyên lại lập tức ra vẻ hổ thẹn: "Chúc mừng biểu tỷ, đạt được đàn Cửu Tiêu."
Trên mặt của nàng ta còn có dấu vết mới vừa rồi bị Tiêu Vân Chước đánh.
Trên khuôn mặt nhỏ non mịn, vào thời khắc này hiện ra vô cùng đáng thương đau xót.
"Xong chuyện hai ngày này rồi, không biết Oanh cầm sư có tính toán gì không?" Tiêu Vân Chước cũng không phản ứng đến Khương Nguyên, hỏi lại Oanh cầm sư.
Oanh Nhứ thân thể không tốt, chắc là thuở thiếu thời chịu khổ quá nhiều, chịu đựng làm hỏng cả thân thể.
Mặc dù Thần Ẩn Môn cũng có y thuật thâm sâu, nhưng học y không phải một chuyện đơn giản, môn đạo này, nàng đọc lướt qua không nhiều, chỉ là hiểu chút về phương thuốc an thần xua đuổi tà ma, cho nên không cứu được Oanh Nhứ, bùa chú trận pháp mặc dù có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng cưỡng ép làm, hậu quả sẽ chỉ nghiêm trọng hơn.
"Oanh Nhứ một mình lênh đênh, lần này tới Kinh Thành, cũng chỉ là tuân theo sư mệnh, bàn giao Cửu Tiêu mà thôi, sau này... vẫn chưa có dự định." Oanh Nhứ nhìn Tiêu Vân Chước nói.
Tiên sư của nàng ấy là đệ tử của Thần Ẩn Môn, cho nên cũng có bản lĩnh mấy phần về tính toán đoán mệnh, trước khi chết, tính ra được một phương hướng có cơ hội, cho nên nàng ấy mới đến Kinh Thành nhận đồ đệ.
"Vậy thì ở tạm nhà ta được chứ?" Tiêu Vân Chước trực tiếp hỏi.
Trong viện tử của nàng vẫn còn phòng trống, tổ mẫu và phụ thân chắc là sẽ không từ chối chứ?
"Vô cùng vui sướng." Oanh Nhứ mặt mày khẽ cong lên, vốn dĩ đã có dung nhan xinh đẹp, lúc này càng giống như đoá hoa nở rộ trong phút chốc, đẹp đến mức kinh người.
Tiêu Vân Chước sở dĩ mời Oanh Nhứ tới, ngược lại không phải bởi vì học đàn.
Oanh Nhứ biết từ khúc của Thần Ẩn Môn, bái sư lại là người của Thần Ẩn Môn, vừa rồi thái độ này hiển nhiên cũng tự nhận là đệ tự môn hạ, nếu đã như thế, nàng phải có trách nhiệm sắp xếp chỗ ăn ở cho đệ tử.
Thân thể của Oanh Nhứ không tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sinh cơ, nàng sẽ tìm đại phu tốt hơn hơn xem bệnh cho nàng ấy, mọi người cùng nhau sống lâu trăm tuổi.
Nhưng giờ phút này thấy Oanh Nhứ, trong lòng Tiêu Vân Chước càng nhiều hơn mấy phần chờ mong.
Lúc trước môn nhân phân tán đi bốn phía cũng không ít, có lẽ những người đó cũng để lại đời sau hoặc là nhận đồ tử đồ tôn thì sao?
Lúc tiễn sư phụ đi, hắn chỉ còn một tiếc nuối duy nhất, chính là cảm thấy Thần Ẩn Môn hiu quạnh, còn cảm thấy nàng đáng thương, Môn chủ khoẻ mạnh, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Nàng cũng biết, sư phụ không muốn truyền thừa trong môn bị đứt đoạn.
Trong Thần Ẩn Môn cất giữ các loại điển tịch không ít, mọi ngành mọi nghề đều có đọc lướt qua, chỉ một mình nàng, căn bản không học hết, cũng không phát huy được giá trị lớn nhất của chúng nó...
Sư phụ đối xử với nàng rất tốt, cho dù lúc ấy hắn chỉ là một Quỷ Hồn, lại dẫn nàng ra khỏi núi Vạn Cốt, dạy nàng kéo dài tính mạng, dạy nàng phòng thân, dù là hiện tại ngay cả hồn cũng biến mất, nhưng đã là sự trông đợi của sư phụ, vậy nàng sẽ phải nỗ lực hoàn thành.
Oanh Nhứ đồng ý quá mức vui sướng, nhanh đến mức khiến người khác rất ngạc nhiên.
Thật tình không biết, Oanh Nhứ rất tò mò về Môn chủ mới Tiêu Vân Chước này.
Đối với nàng ấy mà nói, Tiêu Vân Chước không chỉ là Môn chủ, càng giống như là người thân đột nhiên quen biết nhau!
Ngoại trừ hai năm ngắn ngủi gặp được sư phụ, cho tới nay, nàng ấy đều lẻ loi hiu quạnh, giống như lục bình không rễ, nhưng giờ khắc này, bắt đầu khác biệt rồi.
Cho nên giờ phút này, ánh mắt Oanh Nhứ nhìn Tiêu Vân Chước, tràn đầy sự yêu thương.