"Nhị biểu cả, huynh cảm thấy thế nào? Muội nghe nói biểu tỷ cũng thích náo nhiệt, gần đây ngày nào cũng đi ra ngoài, đi sớm về muộn, cũng không biết là đi chơi ở đâu, tỷ ấy cũng không biết đường, nếu có thể đi cùng chúng ta, chắc chắn sẽ rất vui?" Khương Nguyên lại hỏi.
"Tuỳ ngươi." Hắn buồn bực ngán ngẩm mở miệng.
Khương Nguyên ngơ ngác một chút, không nghĩ tới vậy mà hắn không từ chối.
"Biểu ca biểu ca, huynh nhìn kìa trước cửa hàng đồ ngọc có múa lân, hôm nay chắc chắn là có hàng mới, mã não cá bên hông huynh có hơi tầm thường, cô mẫu chắc chắn không thích, chúng ta đi chọn một miếng bạch ngọc đi." Khương Nguyên tự nhiên kéo cánh tay Tiêu Văn Việt.
Tiêu Văn Việt càng cảm thấy có hơi bực bội, rút tay ra: "Tự ngươi đi đi, ta dùng cái này rất tốt."
"..." Khương Nguyên hơi kinh ngạc.
Tên tuổi của cô mẫu, từ lúc nào đã trở thành không còn dùng được nữa rồi hả?
"Mã não cá này... không phải là biểu tỷ tặng chứ? Muội nghe nói lúc tỷ ấy về nhà mang theo không ít vàng bạc châu báu, trước đó cô mẫu còn lo lắng, những thứ này có lai lịch bất chính, nhưng lại không dám quan tâm nàng, nếu như biết huynh nhận đồ không rõ lai lịch, có lẽ người sẽ tức giận đó..." Khương Nguyên đột nhiên nhớ tới Tiêu Vân Chước.
Gần đây nhị biểu ca hình như không thân thiết với con thứ của Mạnh gia nữa.
Chẳng biết tại sao, đã mấy ngày rồi không lui tới.
Bao năm nay vào thời gian này đều sẽ tụ tập cùng nhau vui chơi giải trí, duy chỉ có năm nay cứ ở lì trong nhà, chơi với nàng ta và A Yến, cho nên thứ này chắc chắn không phải là người ngoài tặng cho...
Cũng chỉ có Tiêu Vân Chước mà thôi!
Người này nhìn thì thanh cao, thật không nghĩ đến lại lén lút nịnh nọt nhị biểu ca.
"Ồn ào quá!" Tiêu Văn Việt bị nàng ta nói líu ríu khiến cho bực bội: "Tự các ngươi đi dạo đi! Ta còn có việc, đi trước đây."
Tính nết của mẫu thân như thế nào, còn cần nàng ta nhiều lời sao?
Từ nhỏ đến lớn, đồ hắn dùng, đều phải dựa theo sở thích của mẫu thân, đại ca thích luyện võ, hắn thì không được, mẫu thân chê bẩn. Hắn muốn đọc sách để so với đại ca, nhưng đọc sách một canh giờ, thì mẫu thân ở bên cạnh lải nhải đến nửa canh giờ.
Mỗi ngày không phải kể khổ với phụ thân lạnh lùng của hắn, thì chính là nói với hắn tổ mẫu ác độc.
Hoặc là nhà này dài nhà kia ngắn, hắn và những thứ đồ chơi nhỏ con ch.ó con mèo có gì khác biệt?
Con người trên đời này, cũng nên vì ham muốn cá nhân của chính mình, tìm ra đủ loại cớ, thật sự là chán ghét đến mức khiến người khác buồn nôn.
Giống như Khương Nguyên trước mắt này, thỉnh thoảng giả vờ làm người ngoan ngoãn nhìn cũng rất thú vị, nhưng một khi trên khuôn mặt ngoan ngoãn này viết đầy tâm tư chỉ vì cái trước mắt thì lại khiến cho người ta cực kỳ chán ngán.
Khương Nguyên giật mình.
Nàng ta biết nhị biểu ca không dễ nói chuyện như đại biểu ca.
Tính cách của đại biểu ca thận trọng, sướng vui đau buồn gì đều thể hiện trên mặt, dù là tức giận, cũng sẽ cố gắng hết sức duy trì thể diện và phép tắc, mà nhị biểu ca lại khác, có lúc thuận theo thì điềm đạm, nhưng có đôi khi... cáu kỉnh lại khiến người ta cảm thấy phát lạnh.
Cho nên lúc này, Khương Nguyên cũng không dám cản.
Nhưng thấy Tiêu Văn Việt trực tiếp rời đi, trong lòng lại nhịn không được mà oán hận.
Vừa rồi còn rất tốt, đột nhiên lại tức giận, nguyên nhân chỉ có một, tất nhiên là bởi vì Tiêu Vân Chước kia.
Nhị biểu ca khác với A Yến, trước kia A Yến chưa từng gặp Tiêu Vân Chước, hai người gần như là người xa lạ, nhưng nhị biểu ca đã từng sống chung với muội muội kia.
Nàng ta vẫn nhớ lúc mình mới tới Tiêu gia, nhị biểu ca vô cùng bắt bẻ nàng ta, lúc nào cũng lấy Tiêu Vân Chước ra so sánh với nàng ta.
Về sau hắn phát hiện ra Tiêu Vân Chước thật sự không thể tìm về được, lúc này mới dần dần tiếp nhận nàng ta.
"A Yến, có phải tỷ rất thừa thãi hay không? Cuối cùng lại không cẩn thận chọc cho nhị biểu ca tức giận... Nhưng không phải ta cố ý, ta cũng chỉ là nghĩ cho hắn..."