Trong căn phòng, đám trùng tử vàng óng kết hợp cũng với người như thành một cái sàng, người nằm trên giường mở to đôi mắt như mắt trùng cực quỷ dị, đúng là khiến toàn thân Đồ Nguyên ớn lạnh.
"Diêu Dao?" Đồ Nguyên có chút chần chờ hô.
Vị kia Diêu Dao nằm trên giường trùng không trả lời, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Đồ Nguyên.
Bất chợt, con ngươi màu vàng trong hai mắt tan biến, khôi phục màu đen như thường, sau đó nàng nở nụ cười, nụ cười này khiến Đồ Nguyên biết nàng chính là Diêu Dao.
"Ngươi đi mau." Diêu Dao nhìn qua vô cùng suy yếu, thế nhưng nàng vừa thấy Đồ Nguyên liền muốn Đồ Nguyên mau chóng rời đi.
"Ta mang ngươi đi." Đồ Nguyên nói.
"Mang không được." Diêu Dao nói ra.
"Người ngoài kia là ai?"
"Ta không biết." Diêu Dao nói: "Ta sơ suất quá, vị thần linh kia lớn dần ở trong người ta, giờ lại biến ra cái kẻ kia, ta cũng không biết là gì, ngươi đi mau, hiện tại ta tỉnh, nàng đã đã biết, ngươi đi mau."
"Không cần."
"Ngươi không phải là đối thủ của nàng."
"Cũng chưa chắc, ta cũng muốn thử một lần." Đồ Nguyên tự tin nói.
Vừa dứt lời, nữ nhân gọi Dao Cơ xuất hiện, nàng từ trên bước xuống từng bậc từng bậc.
"Muốn thử thì thử a, rất tốt, rồi sau đó, ngươi và nàng có thể vĩnh viễn trầm miên cùng nhau ở chỗ này được rồi." Dao Cơ nó.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Đồ Nguyên hỏi.
"Ta là người như thế nào, nàng không phải là đã nói qua sao!" Dao Cơ nói.
Đồ Nguyên mắt híp một cái, nói ra: "Ngươi là Bà La thần linh trong tòa thành kia."
Dao Cơ nở nụ cười, cười có chút tà tính.
"Không sai, chính là ta, năm đó, ta chọn bốn người, quả nhiên mỗi người đều không tệ. Hiện tại, chỉ còn thiếu ngươi." Dao Cơ có chút đắc ý nói: "Đáng tiếc, số phận an bài cho ngươi trở lại trước mặt ta. Cho dù đã chém được ta trong người ngươi, nhưng từ khi ngươi tiến nhập thần thành của ta thì, trên người ngươi đã tồn tại dấu vết của ta, ngươi không trốn được."
"Nói khoác mà không biết ngượng, ta thật muốn nhìn ngươi có bản lãnh gì." Đồ Nguyên dứt lời, dẫm lên trước một bước, đại địa vang lên một âm thanh trầm thấp, vung tay thành trảo về phía trước, ngón tay vừa co, huyết quang từ lòng bàn tay tràn ra, hóa thành một bàn tay máu chộp tới Dao Cơ, nhưng mà thân thể Dao Cơ lại phiêu khởi trong hư không.
Giống như là ảo ảnh vô hình, biến ảo.
Trong sóng máu cuồn cuộn, thân ảnh hư ảo kia cứ phiêu đãng như vậy, cứ như vậy một hồi, bàn tay máu cũng không làm gì được. Tay máu đột nhiên cuộn trở về, trên tay Đồ Nguyên có thêm một cây huyết kì, huyết kì lay động, một thân ảnh toàn máu từ trong lá cờ bay ra, gầm thét, chồm về phía Dao Cơ.
"Khanh khách...." Dao Cơ không ngừng phát sinh tiếng cười, trong lúc cười, nàng đột nhiên bị huyết ma bắt được. Thế nhưng Diêu Dao đang nằm trên giường trùng đột nhiên thét lên chói tai vô cùng thống khổ.
"Ha ha ha ha... Ngươi hẳn là không biết, bản thần có thể bất tử hay không? Trừ phi, ngươi giết nàng." Dao Cơ đắc ý nói.
Đồ Nguyên không cho huyết ma buông tha, nhưng nhìn Dao Cơ không hề sợ hãi, mà thân thể Diêu Dao lại đang run rẩy, giống như nàng đang vô cùng đau đớn.
Đồ Nguyên không cần hỏi Diêu Dao, cũng biết nàng ta nói thật.
"Ngươi cho là ngươi không chết, ta sẽ không làm gì được ngươi sao?" Đồ Nguyên nói, đột nhiên thi triển một đạo pháp quyết. Cùng lúc đó, ánh sáng hừng hực lan tỏa, miệng niệm pháp chú.
Nhưng mà, đúng lúc này. Nơi lối vào mật thất, có một người chậm rãi đi xuống.
Người nọ toàn thân áo đen, đầu tóc bạc phơ, từ từ tiến vào tầm mắt Đồ Nguyên, Đồ Nguyên nhận thức lão, lão không phải ai khác, chính là Liên Vân Tôn Giả.
Liên Vân tôn giả từng bước từng bước đi xuống, hắn nhìn Dao Cơ đang bị Huyết Vân Ma Kì của Đồ Nguyên cuốn chặt, nói ra: "Ngươi không thoát được."
Đồ Nguyên cũng không để ý đến lão, mà vẫn tiếp tục tìm cách hoàn thành đạo linh quyết kia, Liên Vân tôn giả sãi bước đi xuống, đột nhiên, lão ngừng lại, trong lòng đất có một bàn tay nhô ra, tiếp đó một người từ trong lòng đất chui lên.
Đó là Xa Bỉ thi mị, trong mật thất này hiện đầy cấm pháp, nhưng vừa nãy Đồ Nguyên thi pháp để vào đây, đồng thời tác động khiến cho cấm pháp buông lỏng, khiến cho Xa Bỉ thi mị có thể tìm được đến đây, Xa Bỉ thi mị nhô đầu ra từ trong lòng đất, đôi mắt nó nhìn chằm chặp Liên Vân Tôn Giả.
Dù cho nửa người nó vẫn còn kẹt trong lòng đất, Liên Vân Tôn Giả cũng chần chừ không dám ra tay. Như trước kia, thi mị ở trong lòng đất giống như cá bơi trong nước, nhưng lúc này nó muốn chui ra ngoài lại có vẻ chật vật.
"Thi khí thật mạnh mẽ, thảo nào dám một thân một mình tới đây." Liên Vân Tôn Giả vừa dứt lời, trong tay nhiều ra một viên hạt châu u ám, ngay khi hạt châu xuất hiện, cả mật thất chìm vào hắc ám.
Loại này u ám Đồ Nguyên từng trải qua một lần, ở Long Trì Thiên Cung, khi đó vì cướp giật tượng Bà La thần linh, lão từng tế xuất viên hạt châu u ám này, lúc đó Đồ Nguyên suýt chút nữa không thoát được, mà thần tượng còn bị đoạt mất.
Thi mị đưa Thủ cấp Dạ Xoa trong tay giơ lên, chỉ thấy Thủ cấp Dạ Xoa tỏa ra lục quang tà dị, đôi mắt như hai ngọn lửa xanh biếc bập bùng, rọi sáng không gian hắc ám này.
Đồ Nguyên không để ý đến Liên Vân Tôn Giả, lấy ra một khối linh ngọc từ trong người, ném vào đám huyết vân, hét lớn một tiếng "Phong".
Một khối linh ngọc rơi vào tay Đồ Nguyên, cũng vào lúc này, bóng tối co rút lại, Liên Vân Tôn Giả đã biến mất.
Đồ Nguyên nhìn khối linh ngọc trong tay, miếng ngọc trong trẻo có hư ảnh một người.
Sau đó hắn lại Diêu Dao, chỉ thấy Diêu Dao đang vô cùng suy nhược nhoẻn miệng cười.
"Ngươi vừa phong ấn nàng?"
"Đúng vậy."
"Ta đã biết nàng từ đâu xuất hiện." Diêu Dao nói rằng.
"Nàng là hình chiếu của ta, tồn tại ở thế giới này, tương tự như hình chiếu của thần linh trong thần vực của họ." Diêu Dao nói rằng.
"Thế nhưng, ai cũng biết thần quốc của Bà La thần linh đã bị diệt, bản thể cũng bị chém, hơn nữa, hình chiếu sao lại giống ngươi?" Đồ Nguyên hỏi.
"Nàng không có chết, nàng ẩn sâu trong người ta, ban đầu ta tưởng đã trảm trừ được nàng, không ngờ lại bị nàng lừa, nàng ẩn sâu trong nội tâm ta, từ thần hồn của ta tạo ra một tia hình chiếu, chỉ cần ta không chết, nàng sẽ không chết. May là ngươi không phong ấn nàng trở về thân thể của ta, nếu là như vậy, cũng chẳng khác gì thả nàng ra."
Diêu Dao hư nhược nói, nhưng trông nàng lại vô cùng cao hứng.
"Ngươi ở nơi này mấy năm."
"Ta không biết, cũng phải nhiều năm rồi."
"Tòa Bạch Đầu Quan này là ai xây?"
"Là ta, ta nghe ngươi nói trước đây ta sinh hoạt ở chỗ này, cho nên mới tới đây, nơi này cũng thật xinh đẹp, vì vây ta cho tu sửa Bạch Đầu Quan." Diêu Dao nói.
"Ngươi không nghĩ có thể là ta lừa ngươi a." Đồ Nguyên vừa cười vừa nói.
Nàng cũng chỉ cười, không có trả lời, Đồ Nguyên chợt cảm thấy, bây giờ nàng và Diêu Dao khi đó vô cùng giống nhau, an tĩnh, bớt đi một phần tà khí, như là toàn bộ tà ý đã bị phong ấn bên trong Dao Cơ, bây giờ đã bị phong ấn bên trong linh ngọc.