Huyền Lục

Chương 98: Lôi đài chiến




Một tiếng ‘ta tới’ này phi thường hào sảng, âm vang phi thường to lớn. Kéo theo đó liền là tiếng hoan hô cổ vũ đến từ phía dân chúng. Những tu sĩ khác thấy vậy liền nhìn đồng bạn một hồi rồi gật đầu, đồng loạt mà phi thân lên các lôi đài khác nhau.

Nhưng khác với người ra đầu kia, những người sau không thể nào có được cơ hội thụ hưởng tiếng hô hào vang vọng như trước. Đạo lý người đi đầu có đặc quyền của người đi đầu là như vậy.

Theo từng tu sĩ tiến lên lôi đài thì tranh đấu cũng chính thức bắt đầu.

Ở lôi đài thứ năm cũng là lôi đài mà thiếu niên nhân hào sảng kia phi thân lên đầu tiên, tranh đấu tại nơi đó hiện tại tạm thời là oanh liệt nhất. Thiếu niên nhân kia dù năm nay mới hơn mười bảy đôi chút nhưng hình thể phi thường to lớn, cơ bắp đầy mình, trên tay cầm theo một cây trường côn.

Chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thôi, ai cũng có thể nhìn ra thiếu niên nhân này là một tên ngoại luyện tu sĩ. Đối với dạng lôi đài này, ngoại luyện tu sĩ liền là khó chơi nhất, bởi họ có sức mạnh cùng sức bền vượt trội tu sĩ đồng cấp.

Vậy nên những người khác lên sau không hẹn mà cùng nhau liên thủ chống lại thiếu niên nhân. Thiếu niên nhân thấy vậy tự nhiên có chút giật mình nhưng đã đặt chân lên lôi đài rồi thì không còn đường lui nữa, chỉ có nước chiến thôi.

Thế là hắn hét dài một tiếng, trường côn trong tay liền quét ngang về phía trước. Đòn tấn công này phi thường bất ngờ, những kẻ chưa kịp chuẩn bị liền bất ngờ bị đánh đến thổ huyết nhưng miễn cưỡng vẫn không rơi xuống đài.

Nhưng thế sự nào có suôn sẻ như vậy, những người bị trọng thương trong chốc lát liền trở thành mục tiêu mà bị đánh văng ra khỏi sàn. Chuyện này cũng không có gì lạ, lôi đài chiến chỉ cần mười sáu người, có cơ hội loại được người nào liền thẳng tay loại bất kể vài giây trước còn liên thủ với nhau.

Thiếu niên nhân dù thành công chống lại được đợt tấn công đầu nhưng cũng khó tránh được lần hai, lần ba. Sau đó liền bị người đánh lén sau lưng mà để lộ sơ hở, trở thành mục tiêu công kích của toàn tu sĩ cùng lôi đài.

Ở cách đó không xa, lão giả ban nãy cũng quan sát được cảnh tượng này, liền lắc đầu thở dài nói ra:

“Người trẻ nông nổi, xem như đây là bài học dành cho hắn đi”

Tiếp sau đó, lão lại nhìn sang các lôi đài khác, ánh mắt vẫn tương tự như cũ, đều mang vẻ không hài lòng là bao. Nhưng cũng khó trách được, những tu sĩ năm nay toàn bộ đều dưới hai mươi tuổi, bối cảnh không quá xuất chúng, tâm tính cũng chưa thể thành thục được. Chung quy lại vẫn là trẻ người non dạ, không kiềm chế được bản thân.

Muốn thông qua được lôi đài chiến này, tu sĩ bắt buộc phải hội tụ đầy đủ thực lực cùng tâm tính. Thiếu một trong hai liền khó qua.

Đột nhiên, ánh mắt lão dừng lại ở khu vực chờ ban đầu, sắc mặt liền có chút giãn ra mà hài lòng, lão lẩm bẩm:

“Vẫn còn một chút hạt giống tốt”.

‘Hạt giống tốt’ trong lời lão đương nhiên là chỉ những người chưa thượng đài, những người có đủ khả năng nhìn nhận tình hình cũng như trấn tĩnh bản thân. Số lượng người chưa thượng đài hiện nay còn tám người.

Mà tám người này hiện nay đều đang tập trung mà quan sát đối thủ đang chiến trên lôi dài. Trong số đó có Hiên Minh. Hiên Minh xuất thân từ thế gia, càng không phải thằng ngốc, ánh mắt của hắn vượt trội hơn hẳn những người khác, hắn nhận ra... sơ hở trong trận lôi đài chiến này.

Đầu tiên, bản thân lôi đài chiến này là xem ai có thể kiên nhẫn được lâu. Khương Hy đã từng nói với hắn rằng tu hành là chuyện lâu dài, không thể để một phút nông nổi mà sôi hỏng bỏng không. Hắn đương nhiên nhớ lấy lời này.

Lão giả đến từ Hạo Nhiên đã cho hạn định thời gian là hai canh giờ, bây giờ chỉ mới nửa canh giờ trôi qua, hắn không cần vội. Thậm chí trong vài phút cuối hắn thượng đài cũng được.

Mặt khác, hắn cũng vừa rút được kinh nghiệm phi thường thực tế từ thiếu niên nhân đi đầu kia. Bản thân Hiên Minh không phải thuần ngoại luyện tu sĩ nhưng nếu hắn xuất thủ, người khác liền cho hắn là vậy. Vô duyên vô cớ trở thành công địch thì quá thua thiệt, về sức lực hắn không thua nhưng sức bền thì không chắc.

Thứ hai, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn cần phải quan sát tất cả những đối thủ ở đây, tính toán cách ra chiêu, cách phòng thủ của từng người, từ đó liền đưa ra đối sách cẩn thận, nên thượng lôi đài nào là có lợi nhất.

Mặt khác, bảy người khác đang ở cùng với hắn tuyệt không yếu. Trong suy đoán của Hiên Minh, bảy người này cùng hắn chắc chắn sẽ vào thập lục cường. Bởi ở đây toàn là người quen a.

Nguyệt Hải Thành có Tứ Đại thế gia không đồng nghĩa với không còn tu chân thế gia khác. Khác biệt ở chỗ là không có tu sĩ Kim Đan tọa trấn mà thôi nhưng cũng không vì thế mà khinh thường được.

Thứ ba và cũng là sơ hở cuối cùng, lão giả kia nói là trụ lại sau hai canh giờ chứ không nói là rời lôi đài liền bị loại. Điều đó cũng đồng nghĩa với kể cả bị đánh văng khỏi lôi đài thì vẫn có thể quay trở lại chiến tiếp, thậm chí là nhảy sang lôi đài khác cũng được.

Tuy nhiên, dường như những người đang chiến ở trên kia vẫn chưa nhận ra sơ hở này, những kẻ bị đánh văng ra khỏi lôi đài kia nếu không phải trọng thương quá nặng không thể tái chiến thì chỉ còn buồn bã thất vọng mà ngồi đó quan chiến.

Hiên Minh đương nhiên không có tốt bụng mà đi nói điều này cho những người kia, chung quy lại tu hành nhìn là ở mình, quyết định đều là do mình cả thôi. Quan sát xong, hắn liền nhắm mắt lại mà đả tọa, chờ đến thời điểm thích hợp rồi mới ra tay.

Ở một bên hắn, bảy người còn lại đều mang một vẻ ngờ vực cùng thận trọng mà quan sát Hiên Minh. Bọn họ đều là con cháu thế gia, đương nhiên có nhận biết nhau, ít nhất cũng ước lượng được thực lực của nhau.

Nhưng Hiên Minh thì khác, từ biểu hiện thôi đã cho thấy hắn bất phàm rồi. Mặt khác, bọn họ... không nhìn ra được tu vi của Hiên Minh, từ đó liền thận trọng hơn cả.

Bọn họ quan sát Hiên Minh, hắn tự nhiên biết, trong lòng liền cảm kích Khương Hy vô số lần. Hắn thầm nghĩ:

“Liễm Tức thuật này thật kỳ diệu... sau chuyện này nên nấu cho hắn vài món ngon a”

...

...

Trên lôi đài, trận chiến càng ngày càng ác liệt, chiến kỹ, phép thuật gần như đều xuất ra không giữ lại, uy lực phi thường dọa người.

Ở bên dưới, đám đông liền kích động mà hô vang cổ vũ, nhiệt huyết dâng trào a. Lân cũng không ngoại lệ, hắn đang rất phi thường kích động, hận không thể quay trở lại quá khứ mà đi ghi danh một hồi.

Lời này nếu hắn nói ra bên ngoài tất sẽ bị người người khinh bị, tựa như:

“Ngươi một tiểu Luyện Khí cảnh tầng hai có thể gây nên sóng gió gì”

“Tiểu tử ngươi chán sống rồi hay sao?”

“Tu vi của người đi chỉ có nước chịu đòn, nên ở nhà đi thôi”

“...”

May mà lời này hắn không nói ra bên ngoài nhưng không vì thế mà hắn không có thực lực thượng đài. Minh chứng rất rõ ràng đó là hành động của những tu sĩ trên lôi đài kia... quá chậm. Lân không rõ vì lý do gì nhưng trong mắt hắn, hắn thừa sức né tránh mấy đòn tấn công kia, rồi đợi người hao hụt mới ra tay.

Dĩ nhiên, lấy tâm tính của Lân, hắn liền cho rằng bản thân lợi hại mà thôi, nào có để ý rằng mỗi ngày hắn chịu đòn là từ một tu sĩ với hơn một ngàn năm lịch luyện đâu.

Lôi đài chiến càng mãnh liệt, đám đông càng cuồng nhiệt. Trong cơn cuồng nhiệt đó, không có ai để ý đến thanh trường kiếm ở trước ngực Lân cả. Lúc này, thân kiếm liền có một làn khói nhẹ lúc tụ lúc tán mà tạo thành phù văn.

Phù văn này gọi Võng phù, tác dụng chính là để quan sát từ xa.

Mà người quan sát lúc này đang ở tại Điền y quán nơi Bắc Thành. Ở trong hậu viện, Khương Hy ngồi trên ghế đá, tay đặt một tấm phù lục ở một bên mắt mà điều động linh lực. Tấm phù lục này cũng là Võng phù, thông qua tấm phù lục đó, Khương Hy hoàn toàn có thể quan sát Hạo Nhiên chiêu sinh từ vị trí của Lân.

Loại thủ đoạn này quả nhiên... không nên xuất hiện ở tu sĩ Luyện Khí cảnh a. Nhưng biết sao được, Khương Hy không phải tu sĩ bình thường, càng phải cẩn thận hơn.

Bắc Thành ngày hôm nay hầu như đều tiến về phía Tây Thành, tự nhiên lưu lượng người lúc này cũng không nhiều, các cửa tiệm kinh doanh hầu như đều đóng cửa hết. Điền y quán cũng không ngoại lệ, hơn nữa Điền đại phu sáng sớm nay đã đi Nam Thành một chuyến rồi, Khương Hy hiện nay là ở nhà một mình, liền thuận tiện mà sử dụng phép thuật quan sát một hai.

Xác nhận được Hiên Minh không vội vàng thượng đài, hắn liền hài lòng mà gật đầu. Loại tâm lý bình tâm mặc kệ thiên hạ này... hắn rất ưa thích. Bởi vì hắn cũng vậy.

...

...

Hơn một canh giờ trôi qua, loại sơ hở kia cuối cùng cũng đã có người phát hiện. Bởi vì những tu sĩ rời khỏi đài không nhận được thông báo bị loại, cũng không có người cho mời bọn hắn ra khỏi khu vực thi đấu. Một vài người trong số đó liền cắn răng liều mình mà tham chiến trở lại, kết quả liền không có ai ngăn cản, thế là sơ hở này liền bị phát hiện.

Những người còn chưa bị rơi đài lần nào lúc này đã tê dại hết cả da đầu rồi, bởi tình huống như thế này tuyệt đối bất lợi cho bọn hắn. Ban đầu vốn dĩ là đánh văng hết những người cản đường ra rồi hẳn đả tọa khôi phục để chiến tiếp. Nhưng bây giờ thì bọn hắn là những người hao hụt nhiều nhất, liền ở thế nhanh bại nhất.

Bất giác, ánh mắt của bọn hắn mà hướng về khu vực chờ kia, chú mục vào tám người đang ngồi đả tọa nơi đó. Sâu trong mắt bọn hắn liền lộ ra vẻ hối hận cùng cực sâu kiêng kỵ.

Nhưng biết sao được, lao đã phóng thì không thể thu lại được, chỉ có thể cắn răng mà theo thôi.

Trên thượng lầu, Chương lão quan sát tình huống này liền hướng sang phụ nhân họ Mai kia mà nói:

“Mai đạo sư, luật năm nay là do ngươi đặt ra sao?”

Nghe vậy, Mai đạo sư liền cười đáp lại:

“Chương tiền bối, đúng là vãn bối”

Chương lão mỉm cười khen ngợi:

“Luật rất tốt, bằng vào đây cũng nhìn ra được thập lục cường rồi”

Mai đạo sư liền chắp tay đáp lễ, sau đó nàng liền hướng về khu vực chờ. Dù chỉ còn nửa canh giờ nhưng xem chừng tám người kia vẫn chưa chịu động thủ, điểm này làm nàng rất hài lòng. Tu hành không thể vội, nhưng bây giờ bọn tiểu tử này cũng không nên đợi nữa a.

Đúng như nàng kỳ vọng, lúc này, đồng loạt cả tám người bao gồm Hiên Minh đã bắt đầu động thủ rồi. Bọn hắn trong chớp mắt liền phi thân mà phân biệt tiến về từng lôi đài riêng. Đây cũng là cộng đồng liên thủ của bọn hắn. Chưa tranh bát cường thì vẫn là đồng minh, vậy nên phải tránh mặt nhau.

Tám người đồng loạt động thủ liền gây nên chú ý của những tu sĩ còn lại. Da đầu bọn họ liền tê dại hết cả lên, thầm nghĩ mấy tên biến thái này rốt cuộc cũng chịu động.

Trong số tám người đó có một thiếu nữ khả ái, tuổi tác có lẽ không phải lớn nhất, tầm ngang Khương Hy là cùng. Nàng vừa thượng đài liền xuất phù ra mà động thủ, trong chốc lát, một biển lửa liền tạt ngang lôi đài số mười một, toàn bộ tu sĩ trên đó không tránh được cũng phải bỏ chạy hết.

Kẻ bị trúng thì lăn lộn trên đất, kêu đau thảm thiết, vết bỏng đầy người. Những người thoát được thì phẫn nộ quát lên:

“Là Hãn Hải Hỏa phù”

“Chết tiệt Liễu Liên Hoa, ngươi quá đáng”.

Thiếu nữ khả ái thu phù lại, sắc mặt cười tươi nhìn những tu sĩ kia nói:

“Tài không bằng người đừng trách ta nha”

Sau đó, bất kể kẻ nào lao lên trở lại đều bị nàng dùng phù đánh ngược lại trở ra. Chưa kể những kẻ này đều là người xa lạ, không quen phối hợp với nhau, mỗi lần tham chiến trở lại đều là phần mình mà đánh, đội hình liền loạn hết cả lên. Thiếu nữ họ Liên kia dựa vào đó mà chia cắt đánh văng từng người một.

Mặc dù có chút hao hụt nhưng qua thời gian, lôi đài số mười một hư hư thực thực đã có người thượng vị rồi, không ai dám khiêu chiến nữa.

Tình huống tương tự cũng dần xuất hiện tại các lôi đài khác. Thậm chí có lôi đài vừa xuất hiện người tham chiến liền không nhiều lời mà nhảy sang lôi đài khác. Chuyện này cũng không có gì lạ, bởi người thượng vị kia là một người có địa vị cực cao.

Trên lôi đài số tám nay đã trống người, một thiếu niên nhân thở dài mà nhìn quanh, ánh mắt lướt qua vẻ thất vọng vì không có ai khiêu chiến nhưng cũng mặc kệ, không có người tham chiến thì thôi, đỡ phải động thủ. Cuối cùng liền tự thân ở đấy mà đả tọa tu hành.

Ở khán đài, Lân thấy vậy liền có chút thắc mắc, liền quay sang hỏi người đứng bên cạnh:

“Vị đại ca này, người ở lôi đài số tám là ai vậy? Sao không có ai đến khiêu chiến hắn?”

Người kia nghe xong liền nhìn Lân như thằng ngốc, sắc mặt Lân có chút đỏ lên vì thẹn nhưng cũng kiên trì hỏi. Cuối cùng người kia liền bày ra bộ dáng dạy bảo mà nói:

“Để ta cho ngươi biết, tránh ra ngoài đường động phải vị kia liền ăn đắng”

Lân nghe lời gật gật đầu, người kia liền hài lòng rồi nói tiếp:

“Thượng vị ở lôi đài số tám là Đô gia trưởng nam - Đô Trường Sơn. Đô gia tại Nguyệt Hải Thành chúng ta được mệnh danh là đệ ngũ thế gia, sếp hạng sau Tứ Đại thế gia. Lần tranh danh ngạch này trừ bỏ mấy vị thiên tài của Tứ Đại thế gia ra, Đô thiếu gia chính là mạnh nhất. Những kẻ khác không muốn chiến với hắn là điều hiển nhiên”

Nghe vậy, Lân liền ồ lên ngạc nhiên, thầm nghĩ thật lợi hại. Bất chợt ánh mắt hắn có chút hơi đổi, hắn nhớ lấy hình như ở Linh Vân trấn, hắn từng gặp một tu sĩ họ Đô thì phải, không biết có liên quan gì không nữa.

Nhưng Lân cũng không nghĩ nhiều, thời gian hai canh giờ sắp hết rồi, hắn cũng nên xem tình huống của Hiên Minh như thế nào.

Không nhìn thì thôi, nhìn sang lôi đài của Hiên Minh, Lân liền há miệng trợn mắt mà chấn kinh, lòng thầm mắng:

“Thế này thì còn đánh cái gì nữa”.

...

...