Trầm Luân hành trọng lễ xong liền đứng dậy nghiêm cẩn đứng trước mặt Khương Hy. Hắn nhìn Trầm Luân một hồi tương đối lâu, ánh mắt lóe lên một chút tinh quang rồi nói ra:
“Nói đi, mục đích của ngươi là gì?”.
Trầm Luân thành kính đáp lại:
“Bẩm đại sư, vãn bối muốn học Phù đạo”.
Qua lời của mấy tên nô bộc, Trầm Luân từng tự thân đến gõ cửa trạch viện của hắn để xin học nghệ nên hắn cũng không bất ngờ với lời này.
Bất quá đám trưởng lão này lại bất ngờ, chuyện Trầm Luân đến gõ cửa trạch viện của Khương Hy thì ai cũng biết nhưng không ai lại nghĩ hắn lại thật lòng muốn học nghệ cả.
Trầm Luân có thể tu hành nhưng thiên phú của hắn lại có hạn, bình thường đến tu luyện còn không chuyên chú thì làm sao có thể tận tâm đắm chìm trong Phù đạo được.
Chuyện này quá không thực tế rồi, cho nên đám trưởng lão mới đem chuyện này xem như hứng thú nhất thời của Trầm Luân mà thôi.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ đến, Trầm Luân lại thực sự muốn học Phù đạo.
Bọn hắn còn có chút hoài nghi, không biết hôm nay liệu mặt trời có lặn xuống đằng đông không nữa.
Khương Hy nhìn thẳng vào hai con mắt của Trầm Luân như muốn nhìn xem hắn kiên định đến mức nào rồi nhàn nhạt nói ra:
“Phù đạo không dễ học và ta cũng không thu đệ tử”.
Trầm Luân không nản, hắn ôm quyền đáp lại:
“Vãn bối không cầu đại sư thực sự thu vãn bối làm đồ, chỉ nguyện nhận được chỉ dạy của đại sư về Phù đạo, như vậy là vãn bối mãn nguyện lắm rồi”.
Ngụ ý là cầu làm đệ tử ký danh.
Nghe vậy, Khương Hy liền phải lau mắt nhìn lấy Trầm Luân một chút, tên tiểu tử này thật sự thay đổi không ít đâu. Mặt dù trong thần sắc vẫn còn tồn chút kiêu ngạo của thế gia nhưng phần lớn cũng đã thu liễm rất nhiều.
Khương Hy quét linh thức vào thể nội của Trầm Luân một chút, xác nhận hắn cũng là tam tạp linh căn, hơn nữa lại hoàn toàn giống với bản thân Khương Hy.
Kim, Thủy, Mộc tam tạp linh căn.
Lấy dạng tiên thiên linh căn này thì cũng tương đối hợp cách nhận truyền thừa Phù đạo của Khương Hy rồi, bất quá hắn chưa có ý định thu đồ đệ.
Con đường tu hành của hắn còn chưa thành thì hắn cũng không có ý nghĩ thu đồ đệ nhưng đệ tử ký danh thì cũng không phải quyết định quá tệ hại.
Như Triều lão gia chủ của Triều gia tại Tinh Mộc Thành chẳng hạn, lão là đệ tử ký danh của Thương Trọng Lâm, luận vai vế thì không quá cao bất quá lão lại có thể giúp Thương Trọng Lâm mở rộng nhân mạch.
Đúng vậy, tác dụng chính của việc thu đệ tử ký danh chính là mở rộng nhân mạch của bản thân. Khương Hy muốn mở rộng nhân mạch của mình tại Tinh Nguyên Thành để đặt Nhân Võng thì mở rộng quan hệ với Trầm gia cũng không phải tệ.
Mà bản ý của hắn đúng là kéo lên quan hệ với Trầm gia.
Chỉ có điều hắn sẽ không dễ thu đệ tử ký danh đến thế.
Trầm mặc một hồi, Khương Hy liền quay về hướng trung tâm của Trầm phủ rồi hành lễ nói ra:
“Trầm lão tiền bối, vãn bối mạn phép đến trễ một chút được chứ?”.
Không bao lâu sau, một tiếng cười già nua liền vang lên đáp lại:
“Ha ha ha, hậu bối trong nhà được Vô Nhai tiểu hữu để mắt cũng xem như phúc phận, lão phu có nhiều thời gian, tiểu hữu cứ thong thả”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Đa tạ lão tiền bối”.
Ở một bên, Trầm Thiên đã có chút ngạc nhiên nhìn Khương Hy rồi, hắn không nghĩ đến Khương Hy vậy mà lại biết lão tổ đang ở đâu, hơn nữa động tác lại rất thuần thục, tựa như rất tự tin vậy.
Nội tâm hắn liền ngưng trọng lại quan sát Khương Hy thật kỹ, hắn có cảm giác vị đại sư này nếu phát lực thì có khi bản thân hắn cũng đấu không lại đâu.
Bất quá thân làm nhất gia chi chủ, hắn cũng có tự tin có thể đánh hòa được Khương Hy cho nên loại ý nghĩ kia vừa ra là đã bị dập tắt ngay tại chỗ rồi.
Nhưng chỉ cần như thế thôi thì vị đại sư này cũng vừa vặn đủ tư cách để nhận con trai hắn làm đồ đệ.
Trầm Thiên ngoại trừ làm cha ra thì hắn còn làm gia chủ nữa nên không thể chỉ chăm chăm nghĩ cho con trai hắn được, hắn cũng phải tính toán thật kỹ mối quan hệ này có thể đem lại lợi ích gì cho Trầm gia không.
Đương nhiên, trong số những người ở đây thì cũng chỉ có mỗi Trầm Thiên là suy tính nhiều chuyện mà thôi, còn đám trưởng lão thì cũng có chút hồi hộp cùng kinh nghi khi biết Khương Hy có thể cách không trò chuyện với lão tổ.
Cho nên bọn hắn không có chút hoài nghi gì với thân phận Phù đạo đại sư này.
Tu chân bách nghệ yêu cầu linh thức cao, tu luyện được đến bậc đại sư thì hiển nhiên sẽ sở hữu linh thức mạnh hơn người đồng cấp, phát hiện ra được lão tổ cũng không phải không được.
Còn về phần Trầm Luân thì hắn chính là người kinh hỉ nhất ở đây bởi Khương Hy chịu mở lời hẹn đến trễ với lão tổ tự nhiên sẽ nán lại vì bản thân hắn.
Hắn không kinh hỉ thì không được nhưng chỉ cố nén vui mừng ở trong lòng. Bất quá hắn không phải là người có tâm cơ sâu nên cũng khó che giấu được thần sắc của bản thân.
Trầm Thiên thì cố tình lui lại một bước đứng ở sau Khương Hy rồi đưa mắt ra hiệu cho Trầm Luân biểu hiện cho thật tốt, dù sao nhận Phù đạo đại sư làm sư phụ cũng là chuyện rất khó.
Không được cũng không sao mà được thì lại quá tốt.
...
Khương Hy sở dĩ biết được Trầm gia lão tổ ở đâu thì cơ hồ cũng chỉ là nhờ vào trải nghiệm trong quá khứ.
Hắn từng đến Tần gia, Chu gia cùng Triều gia cho nên biết mấy vị tu sĩ Kim Đan cảnh này sẽ ở đâu đợi hắn.
Nếu không phải trong cấm địa thì cũng ở đại sảnh, chỉ là đại đa số trường hợp sẽ nằm ở đại sảnh. Còn cấm địa thì phải xem tình huống như thế nào.
Như lần hắn đến gặp Tần gia lão tổ thì lúc đó lão đang trọng thương nên cần phải lưu lại trong mật thất để bế quan chữa trị.
Về phần Triều gia cùng Trầm gia thì hai vị lão tổ này dường như vẫn còn rất khỏe mạnh nên gặp ở đại sảnh cũng là chuyện bình thường.
Hắn chỉ cần tìm hướng nào dẫn đến đại sảnh rồi ôm quyền hành lễ xin phép là được. Hắn không lo tu sĩ Kim Đan cảnh không nhìn thấy được hắn bởi ở cảnh giới này, linh thức cơ hồ đã bành trướng đến mức một dặm rồi.
Toàn bộ Trầm phủ hoàn toàn nằm dưới ánh mắt của Trầm gia lão tổ nên thể nào lão cũng sẽ nghe được lời hắn nói thôi.
Quay lại chuyện cũ, Khương Hy sau khi xin phép Trầm gia lão tổ xong liền quay sang nhìn Trầm Luân rồi nói:
“Tại sao ngươi lại muốn học Phù đạo?”.
Trầm Luân nghe vậy liền thành thật đáp:
“Bẩm đại sư, ngày hôm đó vãn bối quan sát người họa phù rất đẹp mắt, rất có mỹ cảm cho nên muốn học”.
“Chỉ vì lý do này?”, Khương Hy nhàn nhạt nói.
Trầm Luân còn muốn biên thêm vài câu cho hợp lý nhưng đối mặt với uy áp vô hình trên người Khương Hy thì hắn cũng không dám nói láo, chỉ có thể thành thật gật nhẹ đầu.
Trầm Thiên ở sau Khương Hy thấy vậy liền nhắm mắt lại rồi thở dài một tiếng, quả nhiên đứa con này không có chút tâm cơ.
Thành thật có thể nói là tính tình khó kiếm tại tu chân giới cho nên rất được nhiều người ưa thích, bất quá cũng chỉ ưa thích thôi, còn không xứng đáng để lọt vào pháp nhãn của người khác.
Khương Hy thấy vậy liền khẽ mỉm cười, hắn cũng không yêu cầu Trầm Luân phải thật lòng yêu thích Phù đạo làm gì, chưa bắt đầu thì làm sao yêu thích Phù đạo nổi.
Đời trước khi hắn quyết định nhập môn Phù đạo cũng chỉ đơn giản là vì hắn muốn được yên tĩnh nên mới bắt đầu tu tập họa phù chứ cũng không phải yêu thích gì đâu.
Càng họa dần dần thì hắn mới chuyển thành quen thuộc, quen thuộc rồi mới trở thành yêu thích. Yêu thích một chuyện không phải muốn nói là nói được mà nó cần cả một quá trình.
Trầm Luân thành thật với bản thân mình như vậy cũng xem như qua ải đầu của Khương Hy.
Sau đó, Khương Hy rút ra một tờ giấy cùng một cây bút đưa cho Trầm Luân rồi nói ra:
“Ta muốn xem chữ của ngươi”.
Nghe vậy, Trầm Luân liền giật mình nhưng cũng vui vẻ không kém, hắn sợ câu trả lời vừa rồi có chút không được vừa ý đại sư lắm nhưng đại sư đã muốn xem chữ hắn thì như vậy không phải đã qua ải rồi sao.
Trầm Thiên cũng giật mình nhưng hắn lại nghĩ nhanh hơn, cho nên liền lệnh người mang một cái bàn đến đây.
Trầm Luân chỉ mới là Luyện Khí cảnh tầng bốn, hư không họa phù đảm bảo không bao giờ làm nổi, cho nên cần phải có bàn.
Tác phong của gia nhân Trầm gia tương đối nhanh, không đến một phút là ngay giữa hành lang này đã có một tấm đệm cùng một cái bàn dài, ngoài ra thì bút, giấy, nghiên mực cũng không thiếu một cái nào. Thậm chí đến chặn giấy cũng có.
Khương Hy nhịn không được nhìn sang Trầm Thiên một chút.
Hắn cảm nhận được tâm tình của Trầm Thiên khẩn trương thay cho Trầm Luân nhưng cẩn thận đến mức này thì đúng là thương con thật sự.
Hắn có cảm giác Trầm Thiên lại tương đối giống với Thẩm lão tam, đều là thương con nhưng biểu hiện lại tương đối ngược với chữ ‘thương’ này.
Một người thì nghiêm nghị khó tính, một người thì nóng tính hay động thủ.
Khương Hy cảm thấy hai người này nếu có thể mở lòng ôn nhu một chút thì có thể Hiên Minh lẫn Trầm Luân cũng không đến mức phải sa vào con đường bại hoại trước kia đâu.
Nhưng hai người này tính ra cũng tốt số, Hiên Minh cùng Trầm Luân về cơ bản đã không có duyên với hai chữ ‘bại hoại’ rồi.
Không chỉ có mỗi Trầm Thiên khẩn trương, mà Trầm Luân cùng chư vị trưởng lão cũng khẩn trương.
Phù sư rất ít nên cảnh Phù sư thu đồ lại càng ít hơn, vô luận là Trầm Thiên hay các vị trưởng lão thì cũng không có quá nhiều kinh nghiệm để nhắc nhở, dặn dò Trầm Luân, nhiều lắm thì cũng chỉ khuyên nên bình tâm thả lỏng thôi.
Bất quá nhiều cái miệng cùng nói ra thế này liền có chút ồn nên Khương Hy liền thả uy áp ra chấn nhiếp một chút.
Đương nhiên, hắn cũng khéo léo chừa Trầm Luân ra, tên tiểu tử này quá thành thật, cơ bản cũng chỉ là một con gà non, gặp áp lực rất dễ mất tập trung.
Sức tập trung thì về sau còn có thể luyện tập nhưng hiện tại Khương Hy không có thời gian nên hắn muốn xem chữ của Trầm Luân trong tình trạng tốt nhất như thế nào.
Phù đạo chung quy lại để nói thì chính là viết chữ, hơn nữa cần phải viết thật đẹp, kết cấu phải hài hòa.
Nét chữ là nết người, Trầm Luân làm người thành thật, chữ hẳn cũng không đến nỗi tệ.
Bất quá, lý thuyết là thế và lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Khi nhìn thấy chữ của Trầm Luân, sắc mặt hắn liền có chút tối sầm lại làm cho Trầm Luân có chút đỏ mặt xấu hổ không thôi.
Chữ của Trầm Luân thành thật nhận xét thì không phải đẹp, nét nào đúng là vẫn ra nét đấy nhưng không có khái niệm thanh, đậm gì cả.
Lực đè mực lại quá mạnh dẫn đến chỗ thì quá đậm, chỗ thì quá nhạt, mặt chữ không đến nỗi tệ nhưng lực kiểm soát mực thì lại kém không thể tả.
Ánh mắt của Khương Hy rất độc, cho nên hắn có thể nhìn ra những chữ này của Trầm Luân được viết ra có chút hơi gượng ép.
Gượng ép ở đây không phải là cố tình viết giả chữ mà hắn đang cố viết chữ cho thật đẹp.
Trầm Luân chỉ mới đổi tính không lâu, cho nên hắn cũng đang luyện tập để viết chữ cho thật đẹp, mà những người mới luyện chữ đều có một đặc tính rất chung.
Viết rất từ từ, mực ra đậm lúc đầu và nhạt vào lúc sau.
Chữ của Trầm Luân nếu chấm trên hình thức thì không đạt, trên ý nghĩa thì cũng xem như có chút cố gắng nhưng vẫn không nhập vào nổi mắt của Khương Hy.
Đừng nói là mắt Khương Hy, đến cả Trầm Thiên cùng chư vị trưởng lão cũng không dám nhìn mấy chữ này đâu nhưng bọn hắn không nhìn thấy được nhiều như Khương Hy.
Trong mắt bọn hắn, mấy chữ này đại biểu cho việc thất bại rồi, lấy loại chữ này thì đảm bảo Phù sư bình thường cũng không nhận chứ đừng nói là Phù đạo đại sư.
Trầm Luân không biết cách đọc biểu cảm nên không thể biết được khuôn mặt bình đạm kia của Khương Hy đang biểu thị điều gì.
Nhưng hắn biết chữ hắn như thế nào, rất xấu, vì vậy hắn mới phải viết từ từ cho thật đẹp.
Chỉ là nội tâm hắn cũng khẩn trương không thôi.
Từng tiếng tim đập thình thịch liền vang lên liên hồi.
Một bên thái dương cũng nhịn không được đổ ra một giọt mồ hôi.